Anh rút điện thoại , màn hình hiện một tin nhắn hình ảnh.
Mở xem.
Bên trong là cảnh Tống Uẩn Uẩn đang ngủ.
Sắc mặt gần như lập tức căng chặt.
Lông mày nhíu chặt.
Ngay đó là một tin nhắn chữ:
“Tống Uẩn Uẩn đang ở cùng .”
Gửi xong, tâm trạng Cố Hoài khá , phịch xuống sofa.
Anh vắt chéo chân, lắc lư một cách nhàn nhã.
Lúc Giang Diệu Cảnh đang ở nước ngoài, thấy tin chắc chỉ thể sốt ruột mà thôi?
Cho dù lập tức về, cũng tốn thời gian bay về nước, trong thời gian , chẳng cực kỳ giày vò ?
Reng reng ——
Điện thoại của Tống Uẩn Uẩn đột nhiên vang lên.
Cố Hoài chẳng bất ngờ chút nào, khóe môi nhếch :
“Xem gấp gáp .”
Vừa , liếc Tống Uẩn Uẩn.
Cô cảm thấy thứ gì đó đang động, khó chịu liền xoay giãy giụa.
Cố Hoài lấy điện thoại từ túi cô , nhẹ giọng :
“Cứ ngủ , giúp cô .”
Tống Uẩn Uẩn mơ mơ màng màng, âm thanh đều khiến cô khó chịu, liền trở lưng về phía .
Cố Hoài , vì màn hình hiển thị cái tên —— Giang Diệu Cảnh.
Hắn gấp thật !
Ha ha ha…
Anh bên giường, bấm máy.
“A lô.”
Bên im lặng.
Anh định lên tiếng, thì bên đó truyền đến giọng :
“Để cô .”
Cố Hoài nhạt:
“E rằng , cô ngủ .”
Giọng điệu đắc ý đủ để chọc tức bất kỳ ai!
Quả thật, Giang Diệu Cảnh nổi giận.
Không bởi sự khiêu khích của Cố Hoài.
Mà bởi vì Tống Uẩn Uẩn là của , còn thể ở cạnh đàn ông khác?
Lại còn ngủ ở ngoài.
Còn ở cạnh Cố Hoài.
Cho dù tin chuyện gì xảy , thì cũng khó chịu, chán ghét vô cùng.
“Phải làm đây, Tống Uẩn Uẩn thích ở cùng . Hay là, nhường cô cho nhé?”
Cố Hoài vẫn tiếp tục khiêu khích.
Bên im lặng vài giây, đó cúp máy.
Cố Hoài điện thoại, bĩu môi:
“Không tức đến c.h.ế.t chứ?”
Nói xong, đặt điện thoại lên bàn, ánh mắt vô thức rơi xuống Tống Uẩn Uẩn, khẽ tặc lưỡi:
“Nếu Giang Diệu Cảnh vì thế mà bỏ rơi em, thì hãy đến tìm , em.”
Tống Uẩn Uẩn lúc ngủ say, chẳng thấy gì.
Cố Hoài lấy một cái chăn, sofa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-197-tau-hoa-nhap-ma-roi.html.]
Dưới ánh trăng, cô.
Khóe môi bất giác nhếch lên, khép mắt .
Một lát , khi sắp ngủ, cửa phòng bỗng đá mạnh bật tung.
“Rầm!”
Cố Hoài giật mở mắt, bật dậy khỏi sofa.
Nhìn nơi cửa, định quát, thì “tách” —— đèn sáng lên.
Thấy rõ đó, sững sờ.
Không Giang Diệu Cảnh đang ở nước ngoài ?
Sao xuất hiện nhanh thế ?!
Là khâu nào vấn đề?
“Anh… về nhanh ? Dù bay thì cũng thể nhanh như thế? Hay là tức quá, hồn vía bay về ?” – Cố Hoài tròn mắt, lắp bắp.
Giang Diệu Cảnh sải bước , từng bước ép sát.
Áp lực đè nén bao trùm cả căn phòng.
Cố Hoài vô thức lùi , lắp bắp biện giải:
“Cái đó… Tống Uẩn Uẩn uống say, cũng thấy , ngủ ở sofa thôi…”
Lời còn dứt, Giang Diệu Cảnh vung nắm đ.ấ.m thẳng tới!
Lần cố tình ôm Tống Uẩn Uẩn.
Lần cô uống say, chẳng lẽ cũng là trò do sắp đặt?
Cứ bám riết buông ?!
Cố Hoài đ.ấ.m lùi hai bước, khóe môi rách toạc, rỉ máu.
Anh giơ tay lau, tay m.á.u đỏ.
Ngẩng đầu Giang Diệu Cảnh:
“Anh cần bạo lực thế chứ?”
Giang Diệu Cảnh liếc , đó thẳng đến bên giường.
Có thể thấy Tống Uẩn Uẩn ngủ say, động tĩnh lớn mà hề phản ứng.
Đến gần mới ngửi rõ mùi rượu nồng nặc khiến nhíu mày:
“Cô uống bao nhiêu?”
“Hai uống gần hết hai chai…”
Cố Hoài còn hết, Giang Diệu Cảnh ngắt lời:
“Anh chuốc rượu cô ?”
“Ưm —— ồn quá.”
Tống Uẩn Uẩn bỗng trở , mơ màng mở mắt.
Trước mặt thoáng hiện bóng dáng quen thuộc.
Giống hệt Giang Diệu Cảnh.
Rất nhanh, cô tự phủ định. Không thể nào là .
Anh thể bất ngờ xuất hiện?
Chắc chắn là cô nhầm, coi Cố Hoài thành Giang Diệu Cảnh.
Cô khẽ thở dài, nhắm mắt :
“Xong … hết thuốc chữa .”
Nhìn ai cũng thấy giống .
Đây là tẩu hỏa nhập ma ?!
Hay là nhớ đến mức sinh ảo giác ?!
“Tống Uẩn Uẩn.”
Giọng trầm thấp, như tiếng sấm nén, vang từ lồng n.g.ự.c Giang Diệu Cảnh.
Âm thanh ——
Tống Uẩn Uẩn giật mở to mắt!