FULL- Gả nhầm nhưng chú rể quyến rũ (Giang Diệu Cảnh - Tống Uẩn Uẩn) - Chương 155: Xem trò cười

Cập nhật lúc: 2025-10-08 06:38:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không . Lúc nãy chỉ là nghĩ kỹ, sẽ gọi cho dì Ngô…” – Giang Diệu Cảnh .

“Em về đây.” – Tống Uẩn Uẩn ngắt lời .

Cô định về thăm Song Song, hơn nữa dì Ngô đang chăm sóc Song Song, thời gian đem quần áo đến cho ?

tới mặt Giang Diệu Cảnh.

Giang Diệu Cảnh đang bên giường bệnh, mặt , cô cao hơn khá nhiều, khiến chỉ tới ngang n.g.ự.c cô!

Anh đưa tay ôm cô lòng, giấu mặt n.g.ự.c cô.

Tống Uẩn Uẩn , đẩy một chút: “Anh sợ khác thấy ?”

Giang Diệu Cảnh trầm giọng : “Chúng công khai mà.”

Tống Uẩn Uẩn cúi đầu, hôn lên trán , ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Anh vẫn còn thương tích, nghỉ ngơi , em về thăm Song Song .”

Giang Diệu Cảnh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Tống Uẩn Uẩn bước khỏi phòng bệnh, gọi taxi trở về.

Song Song dì Ngô chăm sóc , giờ nhận , thấy Tống Uẩn Uẩn vui sướng vô cùng, vẫy tay ôm.

Tống Uẩn Uẩn ôm, vì cô sạch sẽ.

“Mẹ rửa tay rửa mặt .”

Nói xong, cô phòng tắm.

Song Song vì cô ôm .

Tống Uẩn Uẩn nhanh chóng tắm xong, ôm Song Song lên.

Song Song tựa vai , vai nhỏ run lên từng đợt, đầy uất ức.

Tống Uẩn Uẩn hôn lên má con: “Con ngoan, , đây .”

“Ma… ma~”

Song Song phát hai âm thanh.

Tống Uẩn Uẩn háo hức, mắt đỏ lên: “Con gọi ?”

Mặc dù rõ ràng, nhưng hai âm tiết đó chính là “”.

Cô hạnh phúc, đỏ mặt, hôn con thật lâu.

Chỉ khi làm , mới cảm nhận khoảnh khắc dâng trào cảm xúc !

Có lẽ vì Song Song , mệt nên tựa cô, còn Giang Diệu Cảnh đang chờ ở bệnh viện, cô chỉ thể cẩn thận gửi con cho dì Ngô.

Dì Ngô nhỏ giọng hỏi: “Cô vẫn ngoài ? Thiếu gia cô?”

Tống Uẩn Uẩn nhẹ nhàng: “Có việc một chút, lẽ vài ngày mới về, phiền dì chăm sóc Song Song giúp .”

“Yên tâm , dạo ngoài, nhà thiếu gì sẽ nhờ tài xế mua.” – Dì Ngô .

Tống Uẩn Uẩn gật đầu.

“Ú… ú!” – Song Song lòng dì Ngô , như đây .

Tống Uẩn Uẩn đành ôm , vỗ về, ru con.

Phải mất một thời gian dài mới dỗ con ngủ .

Khi cô dọn đồ xong trở bệnh viện, hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua.

nhờ tài xế đưa, mà tự taxi. Cô nhờ tài xế ở nhà giúp dì Ngô một tay.

Giang Diệu Cảnh nghiêng giường bệnh, mắt nhắm, rõ là đang ngủ . Tống Uẩn Uẩn nhẹ nhàng bước phòng.

Cô đóng cửa , hành động thật nhẹ nhàng. Giang Diệu Cảnh vẫn mở mắt .

“Anh sốt ruột ?” – cô hỏi.

Giang Diệu Cảnh dậy: “Không, chỉ là muộn thế ?”

“Song Song gọi . Con chút dựa em, em mất thời gian ru ngủ một chút.” – Tống Uẩn Uẩn đặt túi giấy lên giường, lấy áo sơ mi và vest, gấp gọn đặt lên giường.

Rồi cô tháo cúc áo bệnh phục .

Một cúc… hai cúc…

Bờ n.g.ự.c rắn chắc của từ từ lộ .

Tống Uẩn Uẩn cúi mắt: “Anh định làm gì? Có nguy hiểm ?”

Giang Diệu Cảnh ngước cô, ánh mắt nghiêm túc, tập trung: “Không.”

Cô yên tâm hơn một chút.

Cởi bỏ áo bệnh phục, cô đưa áo sơ mi cho mặc.

Cúc áo một cúc một cúc cô khéo léo cài lên…

Lúc , Tống Uẩn Uẩn trông như một vợ đảm đang, chăm sóc chồng tận tình.

Giang Diệu Cảnh thích cảm giác .

Bỗng nắm lấy tay cô.

Cô ngẩng lên hỏi: “Anh làm gì ?”

“Không gì.” – Giang Diệu Cảnh buông tay.

Tống Uẩn Uẩn : “Anh nên lên.”

Không thì khó mà mặc quần.

Giang Diệu Cảnh đỏ mặt, đầu tiên cảm thấy ngại cô.

Hai vốn quen thuộc cơ thể , nhưng lúc , khi Tống Uẩn Uẩn giúp mặc quần, cô bất ngờ thấy ngại ngùng.

“Em để tự mặc .” – nhận quần về.

Tống Uẩn Uẩn nhận tai đỏ, bật khúc khích.

Trời ơi! Anh ngại ?

Anh mà từng chẳng kẻ hổ, bám lấy cô ?

Giờ thì như một trai ngây thơ, đáng yêu ?

“Giang Diệu Cảnh…” – cô nén nổi, che miệng, bụng đến đau.

Anh giả vờ điềm tĩnh: “Vui lắm ?”

Tống Uẩn Uẩn cố nhịn, nín một lát: “Ừ, vui… khiến em bất ngờ.”

Giang Diệu Cảnh hắng giọng, che sự bối rối, quăng quần áo cho cô, kiêu ngạo: “Mặc cho !”

Tống Uẩn Uẩn nắm lấy quần, : “Anh chắc chứ?”

Giang Diệu Cảnh gật nhẹ, vẻ mặt vẫn kiêu hãnh: “Anh thương, tất nhiên em chăm sóc !”

Tống Uẩn Uẩn thở dài, nghĩ: “ , tốc độ đổi tính cách của nhanh hơn cả lật sách!”

Lúc còn ngại ngùng, bây giờ trở nên kiêu ngạo.

Cô tiến gần, thổi nóng lên mặt , tay chạm tới eo : “Em cởi ?”

Giang Diệu Cảnh ngẩng đầu, nhẹ nhàng gật một cái.

Ngón tay cô chạm da , cơ bắp căng lên.

Tống Uẩn Uẩn kìm nổi .

Giang Diệu Cảnh nhíu mày: “Em đang ?”

“Vui lắm ?” – hỏi.

“Ừ, vui…” – cô gật đầu, vội sửa lời: “Không, vui …”

muộn, Giang Diệu Cảnh vòng tay ôm eo cô, kéo sát .

Cô thở !

“Quần áo mới mặc, đừng làm nhăn, buông nhanh .” – cô .

“Không buông.” – Giang Diệu Cảnh xuống.

Tống Uẩn Uẩn đành chịu, mỉm nhún nhường: “Em sai .”

gì?” – hỏi.

“Không xem nữa.”

Anh cúi xuống, cắn nhẹ môi cô, một tiếng “rì rì~” phát , Tống Uẩn Uẩn thốt lên: đau!

Anh thật sự cắn mạnh.

“Lần , sẽ phạt em giường.” – Giang Diệu Cảnh thì thầm bên tai cô, đầy sự quyến rũ.

Mặt cô đỏ bừng.

Hai lững thững, nửa tiếng đồng hồ mới mặc xong quần áo.

“Anh sẽ ngay.” – .

Tống Uẩn Uẩn gật đầu: “Em đợi .”

Giang Diệu Cảnh đáp “ừ” ngoài, còn thời gian lãng phí.

rời , đến khi cửa đóng che khuất tầm mắt mới xuống giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/full-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-giang-dieu-canh-tong-uan-uan/chuong-155-xem-tro-cuoi.html.]

về chăm Song Song, nhưng bác sĩ thương tích của Giang Diệu Cảnh bệnh viện theo dõi ít nhất ba ngày, vì thương do nổ.

Cô bước tới giường bệnh, xuống.

Bỗng nhiên, cửa phòng đẩy mạnh.

Cô ngẩng đầu, thấy đó, sắc mặt tạm thời căng

Chương 156 – Không thể tường thuật

Cô vội vàng dậy:

“Em còn đang thương, xuống giường? Có chuyện gì ? Nhìn em mặt tái mét ?”

Tống Duệ Kiệt chỉ đỏ mắt, nghẹn ngào nên lời.

Hàn Hân mở lời giúp :

“Vừa nãy bên cảnh sát tới là vụ án Bạch Tú Huệ kết thúc, giờ thể nhận t.h.i t.h.ể về .”

“Cái gì?”

Tống Uẩn Uẩn kinh ngạc, cảnh sát kết thúc vụ án nhanh như ?

suy nghĩ kỹ cũng hiểu .

Chắc chắn bên để vụ án kéo dài. Dù do Giang Diệu Cảnh giết, nhưng gán tội thành, nên kết thúc vụ án càng sớm càng .

“Người báo cho là nhân viên cảnh sát, ngày mai sẽ tuyên án kết thúc vụ án. Chị thể cùng ?” Tống Duệ Kiệt dựa cửa.

Tống Uẩn Uẩn tới đỡ :

“Tôi sẽ cùng em. Tôi nghĩ kẻ g.i.ế.c Bạch Tú Huệ sợ kéo dài, sợ chuyện phức tạp, nên mới thúc giục kết thúc vụ án nhanh như .”

“Vụ án kết thúc , còn cơ hội tìm hung thủ thật ?” Tống Duệ Kiệt lo lắng, hoang mang.

Tống Uẩn Uẩn an ủi :

“Vẫn còn cơ hội, nếu tìm chứng cứ thể kháng cáo. bây giờ chúng chẳng gì, thậm chí ai hại. Trước mắt chỉ thể chấp nhận kết quả , chờ đối phương sơ hở mới cơ hội lật vụ án.”

Tống Duệ Kiệt căm hận:

“Chắc chắn là từng gặp, lợi dụng !”

Tống Uẩn Uẩn vỗ vai , nhắc nhở:

“Em cần dưỡng thương , khỏe mạnh chúng mới cùng tìm kẻ g.i.ế.c .”

“Ừm.” Tống Duệ Kiệt gật đầu quyết tâm.

Ở một căn nhà riêng

Người đàn ông ôm chặt phụ nữ, liên tục an ủi:

“Được , đừng giận nữa. Dù chuyện như kế hoạch, may mà phận em lộ. Nếu chuyện nhà Giang, dính tới Giang Diệu Cảnh, chúng chắc thoát . Bây giờ em cứ ẩn một thời gian .”

Người phụ nữ , trong mắt chút lạnh lùng:

“Tôi tốn bao nhiêu công sức mà thể khiến Tống Duệ Kiệt trở thành tay sai của . Lần b.o.m gần Giang Diệu Cảnh đến , g.i.ế.c , thật là uổng phí, còn cơ hội như thế?”

Giả c.h.ế.t là điều họ luôn theo dõi sát .

Việc họ sống sót chỉ là thương nhẹ, và ngay lập tức .

Tống Duệ Kiệt liên hệ cô, cô cũng ngốc để gặp mặt.

Muốn thực hiện kế hoạch giả chết, chỉ cách phong tỏa thông tin ngay lập tức mới hy vọng thành công.

“Giờ chỉ còn cách thôi, nhưng thật bất mãn!” Cô mắt đầy căm hận.

Người đàn ông an ủi:

“Anh một quán ăn nhỏ ngon, với ăn ?”

Anh kiên nhẫn.

thật lòng yêu cô, nên dù vui cũng mỉm dựa .

Họ một nữa rơi một mối tình thể tường thuật, đầy mãnh liệt, kết thúc trong sự kiệt sức…

Sau đó, cô sofa, trần trụi, ngửa, kiệt sức.

Nhìn , mắt cô còn nhiều dịu dàng, chỉ sự lạnh lùng.

So với tình cảm của , cô dường như yêu thật lòng!

Ngày hôm

Cô cải trang đến hiện trường kết thúc vụ án.

Cô giả làm phóng viên, đến để “phỏng vấn” vụ việc.

Tống Uẩn Uẩn và Hàn Hân cũng mặt, chủ yếu để bên cạnh Tống Duệ Kiệt. Bạch Tú Huệ c.h.ế.t , liên quan đến Tống Duệ Kiệt, nên Tống Uẩn Uẩn quan tâm nhiều đến việc Bạch Tú Huệ .

Họ tìm một chỗ .

Người tuyên bố nội dung là một cảnh sát.

Nội dung đại khái: Bạch Tú Huệ giả bệnh, rời khỏi nhà tù, bệnh viện trốn chạy, sợ bắt nên tự sát.

Nhìn qua cũng , dù Bạch Tú Huệ giả bệnh bệnh viện, vẫn giám sát. Làm thể trốn thoát?

Rõ ràng là nối dây quan hệ để đưa cô ngoài.

Tống Duệ Kiệt khá kích động, hai tay siết chặt, Tống Uẩn Uẩn an ủi:

“Em bình tĩnh một chút.”

“Tôi thể kiểm soát .” Tống Duệ Kiệt bình tĩnh nhưng . Mẹ chết, còn là tự sát.

Anh rõ là hại, nên thể chấp nhận kết quả .

chứng cứ.

Biết trong lòng nhưng làm gì , bực bội và hoảng loạn!

Tống Uẩn Uẩn hiểu tâm trạng , thở dài, thêm lời an ủi. Anh cần tự tiêu hóa, mới thể bình tĩnh.

Vụ án kết thúc nhanh chóng, t.h.i t.h.ể Bạch Tú Huệ cũng thể nhận về.

Tống Duệ Kiệt tự , Hàn Hân cùng.

Tống Uẩn Uẩn .

ngoài cửa đợi.

Một phóng viên cầm micro và máy tới, vô tình thấy cô, nét mặt chút quen thuộc nhưng cô nhớ là ai.

Cô ngẩng đầu, thẻ phóng viên kẹp ở n.g.ự.c , nếu thẻ, cô nãy thể .

Đi qua Tống Uẩn Uẩn, cô liếc một cái.

Tống Uẩn Uẩn giật , ánh mắt cô như sự ghét bỏ.

Họ quen chứ?

Khi Tống Uẩn Uẩn định tiến lên hỏi, Hàn Hân gọi…

Khi Tống Uẩn Uẩn định tiến lên hỏi, Hàn Hân gọi cô:

“Uẩn Uẩn, mau đây giúp một chút.”

Cô liếc nữ phóng viên một cái đầu, theo Hàn Hân.

Hàn Hân đang hướng dẫn vận chuyển t.h.i t.h.ể Bạch Tú Huệ. Khi họ đến, chuẩn sẵn xe chuyên dụng cho việc tang lễ.

Vì Tống Duệ Kiệt vẫn còn thương, thể làm gì nhiều, chỉ ký nhận t.h.i t.h.ể khi nhận . Hàn Hân gọi cô đến để chăm sóc và hỗ trợ .

Tống Uẩn Uẩn đỡ Tống Duệ Kiệt lên xe.

Cha của Tống Duệ Kiệt, Tống Lập Thành, qua đời, và t.h.i t.h.ể Bạch Tú Huệ ở cảnh sát lâu như cũng còn thích hợp để lưu giữ lâu, nên cần sớm mai táng. Tống Duệ Kiệt chuẩn sẵn mộ cho , trong cùng nghĩa trang với cha nhưng sát cạnh, vì vị trí bên cạnh đầy. Anh vẫn gần cha.

Anh cô, hỏi:

“Chị, ở cạnh ba, chị phiền ?”

Tống Uẩn Uẩn :

“Bà theo ba hai mươi năm , dù đăng ký kết hôn nhưng cũng coi như là bên cạnh. Chị bận tâm .”

Tống Duệ Kiệt thở phào:

“May mà chị để tâm, yên tâm .”

Tống Uẩn Uẩn nghiêm túc tiếp:

“Vì đến chuyện mộ phần, cũng một chuyện khác, mong em đừng giận.”

Tống Duệ Kiệt ít khi thấy cô nghiêm túc như , trong lòng chợt lo:

Cô đang giấu chuyện gì ?

“Chị, chuyện gì ?” Anh cố giữ giọng bình tĩnh hỏi.

Tống Uẩn Uẩn :

“Chuyện liên quan đến mộ phần…”

“Chuyện mộ phần ?” Tống Duệ Kiệt quá nóng lòng, hết vội ngắt lời cô.

Tống Uẩn Uẩn thật sự trợn mắt với :

“Em thể để hết ?”

Anh vội vàng đáp:

“Ừ, ngắt lời nữa, chị .”

Loading...