“Không thể bình tĩnh !” Sirius bước trong phòng, phịch xuống cái ghế bành bọc da cũ, Sirius tiếp: “Cậu … chuẩn tâm lý, Remus. Mình chắc chắn, khi xong chuyện , sẽ cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.”
Remus nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Sau khi kể về chuyện Harry 11 tuổi, giữa toà án giải cứu khỏi Azkaban… thì cảm thấy điều gì khủng hơn, thể khiến chấp nhận nữa.”
Remus buông bút lông xuống, qua xuống cái ghế bành bên cạnh.
“Cậu cứ , tâm lý định lắm .”
Sirius đỡ trán, chú ngừng thở dài: “Cậu xem, nếu… nếu Harry thích con trai thì ?”
Remus nhíu mày, : “Sirius, Harry chỉ mới 11 tuổi thôi… tuy thằng bé vẻ trưởng thành hơn nhiều, nhưng chuyện đó bây giờ, quá sớm ?”
Ngừng một lát, Remus : “Mình James và Lily chăm sóc thằng bé, cũng hiểu đang cố gắng để học làm một cha … lẽ vì mà trở nên dễ căng thẳng.”
Sirius quơ tay múa chân, diễn tả thế nào, đó chú mới sực chỉ cổ : “Cậu thấy sợi dây chuyền cổ Harry ? Khi nhà Malfoy và nhà Black còn qua , thấy nó một … mỗi đời gia chủ nhà Malfoy đến độ tuổi kết hôn đều sẽ nhận một đôi dây chuyền.”
Remus như thể tin những gì , khựng một nhịp, Remus mới lên tiếng: “Có cách nào để tháo nó ?”
Sirius thẳng Remus, giọng điệu liền trở nên nặng nề: “Nó là một sự ràng buộc… nếu ai đó tự nguyện đeo lên cổ, thì chỉ cái c.h.ế.t thôi, Remus. Và chắc chắn, thằng nhóc Malfoy giở trò, nó lừa Harry đeo sợi dây chuyền.”
Sirius còn khá chắc chắn, Lucius Malfoy đồng ý với sự bồng bột của con trai , tuy rằng gã tách hai đứa trẻ , nhưng sợi dây chuyền vẫn ở đó. Lucius lẽ sẽ tìm cách để ám hại Harry…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/fanfic-drahar-unchosen/chuong-59.html.]
Sirius bật dậy mà thèm báo : “Cậu giúp một bức thư cảnh cáo gửi cho gã Lucius, dùng lời lẽ cay độc nhất thể nhé. Mình thư phòng tìm xem cách nào giải quyết sợi dây chuyền ngu ngốc đó .”
Nói xong, Sirius liền bỏ , tất bật chạy đến hối hả bỏ … gấp đến nổi thèm giải thích rõ ràng cho Remus, hiện giờ Remus nên thư cảnh cáo Lucius với nội dung như thế nào đây.
Trong phòng riêng của Harry, ngay khi chú Sirius rời , một tiếp bụp khẽ vang lên Dobby bất ngờ xuất hiện…
xHENRI
Dù sống thêm bao nhiêu chăng nữa, Harry cũng sẽ thể quen với cái cách đột ngột nhảy giữa trung của Dobby.
Đôi mắt con gia tinh tròn xoe, to như quả banh tennis, con gia tinh chăm chú Harry mà chớp mắt.
Harry khẽ lên tiếng: “Mày là ai?”
Con gia tinh cúi rạp , cái đầu trọc lóc to tướng gần như chạm xuống sàn nhà. Giọng nó the thé vang lên: “Dobby, thưa … Dobby là gia tinh.”
Vừa dứt lời, con gia tinh bật nức nở, vì sự tử tế của Harry. Suốt cả cuộc đời của nó, từng phù thuỷ nào quan tâm đến việc hỏi tên của nó cả.
Harry vẫn giữ vẻ bình tĩnh hỏi nó: “Vậy mày đến đây để làm gì?”
Dobby bắt đầu né tránh, trả lời thẳng câu hỏi, nó lắp bắp mãi mấy lời rời rạc vô nghĩa, đó mới đến để cảnh báo Harry sẽ gặp nguy hiểm. Cách vòng vo của Dobby khiến đầu Harry càng lúc càng nặng trĩu, mí mắt câu gần sụp xuống vì buồn ngủ. Cuối cùng, con gia tinh đột nhiên run rẩy dữ dội, như thế lực vô hình ép buộc, nó nghiêm trọng thét lên: “Harry Potter… trở Hogwarts!”