Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 464: Trời sập mất rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:24:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Giáo Đông để ý, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n đàn ông mà hỏi:
• “Chú ơi, thật sự chú đồng ý mở cửa hàng tạp hóa đúng ?”
Người đàn ông đáp:
• “Thật sự !”
Giáo Đông hỏi tiếp:
• “Vậy là ai ?”
Người đàn ông dừng một lát, về phía hai khác đang trốn trong đám đông.
Một thể gánh nổi tất cả chuyện !
Hai dám về phía , họ cố gắng chen khỏi đám đông.
bất lực vì xem quá đông, phía còn hai đứa trẻ ngây ngốc chen , họ thoát !
Kết quả là Giáo Đông trèo lên chân họ theo tầm , ôm chặt và la:
• “Chú ơi, chú đồng ý mở cửa hàng tạp hóa ? Chú ơi, cháu cầu xin chú, cháu học!”
Hai bé bám chặt…
Dưới ánh mắt giận dữ của , họ dám nhận ?
• “Không , .” Hai đồng thanh .
• “Vậy là ai?” Giáo Đông hỏi.
Hai liếc khắp nơi, thấy đồng nghiệp cấp thấp hơn là !
Các đồng nghiệp… thể gánh nổi chuyện !
Họ lưng, giả vờ làm qua đường:
• “Tôi về nấu cơm!”
• “Tôi về đón con!”
• “Vợ sắp sinh, đưa cô bệnh viện!”
• “Không đúng, vợ mới 7 tháng thôi mà?”
Người đàn ông tức giận hét lên:
• “Trẻ con sinh non ? Một tên FA về nhà sớm làm gì? Không nấu cơm, đón con, cũng chẳng vợ!”
Người mở miệng:
• “Tôi mà, ốm!”
Người đàn ông… “Ôi đúng là con hiếu thảo nhất quả đất!”
Người … “Anh mắng ai ?”
Hai cà khịa xa.
Các đồng nghiệp tản , đám đông chỉ còn một nửa.
Giáo Đông vẫn bám c.h.ặ.t c.h.â.n , chịu buông.
Phương Đức bước tới khuyên nhủ:
• “Thật sự cho các con mở cửa hàng, thật mà.”
Giáo Đông thắc mắc:
• “Không , là ai? Rốt cuộc là ai cho chúng học?”
Phương Đức tiếp tục khuyên:
• “Thật sự , đó .”
Giáo Đông tiếc nuối khe giữa chân , hy vọng rõ “ đó”.
Tất nhiên chẳng thấy gì, bây giờ những khe chân chật ních chen .
Giáo Đông tiếc nuối :
• “Mai, cháu sẽ dẫn tất cả các bạn trong công xã đến đây! Cầu xin đó cho chúng cháu học!”
Người bé ôm chân rùng , mai còn tới nữa ?
Các đồng nghiệp cũng hoảng hốt chạy !
• “Mai chúng nghỉ tới nữa!”
Phương Đức :
• “Đừng , ai cấm các con học …”
Giáo Đông ngẩng đầu hỏi:
• “Vậy ai sẽ đóng học phí cho chúng cháu? Là ? Anh nhiều tiền như ? Dù thì bố cháu cũng .”
Phương Đức chút khó xử:
• “Các con nhiều thế , cũng đóng nổi.”
Giáo Đông chớp mắt ngây thơ hỏi:
• “Vậy tại công xã chúng cháu đóng mà các cho?”
Phương Đức:
• “Đương nhiên là vì… thôi, chuyện các con thật sự hiểu .”
Giáo Đông mơ hồ chớp mắt :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-464-troi-sap-mat-roi.html.]
• “Vậy mai để bố cháu cũng đến, , họ học hành gì, chắc chắn hiểu, cháu sẽ gọi thầy cô ở trường đến !”
Một trong bộ phận XX nhịn mà đó, mặt đỏ bừng.
Mai trẻ con chặn cửa quỳ lạy ?
Làm việc lâu như , mấy đứa trẻ quỳ lạy, họ “lộ danh” !
• “Đừng, đừng, bố các con mai còn đồng làm công điểm, đúng mùa vụ, đừng làm họ chậm việc.” Phương Đức :
• “Hơn nữa chuyện các con nhầm thôi, ai ép công xã các con đóng cửa tạp hóa . Hôm nay mắng Phương Anh, con gái , nhưng cô vẫn chịu áp lực, đóng cửa.”
• “Yên tâm , cô sẽ cho các con học miễn phí, thì chắc chắn sẽ làm . Ấy…” Phương Đức thở dài, vẻ bất lực, pha chút tự hào:
• “Con gái , ngoan cố nhất, hứa thì dù thế nào cũng thực hiện!”
Người xung quanh , tròn mắt: chuyện gì đây? Hóa Phương Anh là con gái ông ? Con gái ông cho tất cả trẻ em trong công xã học miễn phí?
Quả là một tuyệt vời! Thế rốt cuộc là chuyện gì ?
Cảm phục với “gia đình thì con cái cũng ”, ánh mắt Phương Đức đều kính trọng hơn hẳn.
Một vài đồng nghiệp… hình như chút gì đó đúng?
Phương Đức vội vàng dừng , kéo mấy đứa trẻ lên, năng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Giáo Đông dường như lời, dậy.
Bên ngoài đám đông, bỗng một chen .
Một ông lão tay cầm roi ngựa, vội vàng gọi:
• “Đông Tử! Cháu mua thuốc cho ? Sao chạy đến đây! Hú hồn , tưởng cháu mất !”
Hoá là bé tự đến gây rối, ai sai bảo.
Giáo Đông thấy ông lão thì vui vẻ :
• “Ông ơi! Họ ép công xã chúng cháu đóng cửa….”
Ông lão đoán chuyện gì, sắc mặt tái mét, vội vàng kéo cháu và ba đứa nhỏ , loạng choạng xin :
• “Xin , xin , cháu còn nhỏ, hiểu chuyện, các bậc trưởng thượng đừng để tâm! Xin , xin !
• “Mẹ cháu hôm nay nhận tin vui, vui mừng quá, nhưng chiều tin còn nữa, một vui một buồn, cháu chóng mặt, suýt nữa thì… cháu cũng lo sốt ruột!”
Nói xong, ông kéo dẫn mấy đứa trẻ chạy ngoài.
Phương Đức thở phào, vỗ tay ngực.
• “Hèn quá~”
Một vài đồng nghiệp ông với ánh mắt phức tạp.
• “Xem ông làm chuyện !” Một ôm chân đó đột nhiên trách:
Phương Đức vẻ ngây thơ:
• “Tôi….”
• “Ai bảo ông tìm Phương Anh bắt cô đóng cửa? Ai đóng cửa? Ông tự ý quyết định, gây chuyện !” Người đó .
Phương Đức:
• “Là !”
Người cũng nhiều nữa, vì Phương Đức khuyên mấy đứa trẻ dừng , nếu thì họ còn hổ dài dài, thật họ còn cảm ơn ông !
Họ nữa, cưỡi xe .
Phương Đức vội vàng đạp xe theo giải thích.
…
Ngỡ rằng chuyện sẽ qua, việc đóng cửa tạp hóa cứ tạm gác , tính .
Ai ngờ sáng hôm , vài làm thì thấy “trời sập mất”~
Nhiều tờ báo đưa tin sự việc tối hôm qua lên trang nhất! Tiêu đề còn gây sốc hơn cả :
• “Anh chỉ học, sai chỗ nào?”
• “Ai sẽ cứu các trẻ em?”
• “Sốc! Có đơn vị sẵn sàng chi trả học phí cho tất cả trẻ em trong cả công xã! Số tiền sẽ khổng lồ tới mức nào?”
• “Rốt cuộc ai cho các con học miễn phí?”
Các tiêu đề đều do Phương Anh cung cấp, nếu thì dùng kiểu ~
Ngay cả Phương Đức cũng đầu những tiêu đề , tay run lên!
• Quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn !
Ông giờ dám mặt mấy !
Các đồng nghiệp xung quanh đều quan sát sắc mặt ông, khuôn mặt họ chút sợ hãi.
Phương Đức vốn là khéo léo, bao giờ làm mất lòng ai, loại , thẳng là khá dễ bắt nạt, nhút nhát, vì sợ mất lòng bất cứ ai.
hôm nay, họ nhận nhầm .
Cái gì gọi là “chó cắn nhưng sủa”? Không hành động thì thôi, một khi tay là sẽ khiến … c.h.ế.t khiếp!
Chuyện lên báo , thể giấu , tương lai sẽ ai đoán , nhưng kết cục nhất cho mấy cũng chỉ là khiển trách nội bộ, còn tệ nhất… thì giới hạn!
Vì một cửa hàng tạp hóa, cần đến mức ?
Phương Đức cũng đang tự hỏi trong lòng, vì một cửa hàng tạp hóa, cần đến mức ?
Cảm giác như đặt than hồng, nướng sống !