Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 463: Họ dựa vào gì mà không đồng ý? Có ý đồ gì?

Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:24:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

• “Các thử xem, ngọt lắm đó.” Phương Đức lấy 2 quả quýt từ giỏ đặt lên bàn : “Mang về cho cháu gái thử thử.”

Người cũng giật , : “Vậy cảm ơn Phương nhé.”

Nói xong, bóc một múi quýt bỏ miệng, lập tức ngạc nhiên: “Wow, thật sự ngọt quá!”

Anh làm ? Quýt đưa tận tay, còn là nửa quả Phương Đức ăn dở, từ chối nữa thì tỏ chịu việc nhỏ”, ngay cả việc cũng sợ!

Hơn nữa, đây đồ mua, mà là Phương Đức tặng, tổng cộng chỉ 2 quả rưỡi, ai mà bắt bẻ .

• “Các ?” Phương Đức quanh hỏi trong phòng.

Mọi bực bội… hỏi? Tặng thẳng luôn chứ!

Hỏi là chỉ thể là !

Một đáp:

• “Tôi ăn chua , ê răng.”

• “Tôi thích ăn đồ ngọt.”

• “Tôi thích trái cây.”

Phương Đức tiếc rẻ : “Vậy hỏi khác xem .”

Nói xong, kéo giỏ ngoài.

Nhà tặng 2 quả, nhà tặng 2 quả.

Không chỉ quýt, còn những loại trái cây khác.

Khi về văn phòng của , còn cắt một quả dưa hấu to! Phân phát cho .

Những trong văn phòng của thoải mái hơn, dù cũng để Phương Đức thể diện, gặp hằng ngày, thể tỏ thái độ bất lịch sự.

Hơn nữa, còn mua đồ ngon từ Phương Anh nữa.

Dù cửa hàng tạp hóa đóng cửa, nhưng cô Phương nhỏ bé chắc chắn vẫn cách lấy đồ ngon, lén phân phát cho họ cũng vấn đề gì! Nên thể đắc tội với Phương Đức.

Mọi vui vẻ ăn dưa hấu.

Vương Quân liếc Phương Đức một cái:

• “Tiểu Tôn, lấy vài miếng dưa hấu đem chia cho các phòng khác .”

Đứa nhỏ nhất trong phòng, mới , Tiểu Tôn lập tức xếp dưa đĩa, đem chia.

Như , những khác trong văn phòng ăn càng yên tâm hơn, đồ họ tự mua, hơn nữa đều ăn.

• Pháp luật trách đám đông mà.

Cuối cùng, một nửa giỏ trái cây chia hết, tất cả đều thích cửa hàng tạp hóa Nam-Lai-Bắc-Wang !

Bây giờ ai cũng hết giờ thật nhanh để chạy mua! Không còn kịp mua .

Cùng lúc, họ càng thích những phản đối cửa hàng tạp hóa , bởi vì điều đó ảnh hưởng đến “việc ” của họ!

Phương Đức dùng một giỏ trái cây để “bịt miệng” một .

Sau giờ làm, mục tiêu, canh giờ chuẩn xác, đạp xe .

Vừa bao xa, bỗng bên đường một nhè hỏi xung quanh:

• “Các chú đường đến bộ phận XX ạ?”

Lập tức ” trả lời:

• “Đi thẳng theo con đường , vài chục mét là đến. Nhóc , bộ phận XX?”

Cậu bé hét to:

• “Tôi tìm một tên là Phương Đức!”

Phương Đức xuống xe, nghi hoặc hỏi:

• “Cậu tìm làm gì?”

Cậu bé liếc từ xuống , hỏi to:

• “Anh chính là Phương Đức ?”

Cảnh tượng quá kỳ lạ: bé mặc vá, rách rưới, tay còn dắt theo ba đứa em nhỏ hơn, cũng mặc quần áo rách bươm giống .

Ở kinh thành bây giờ còn trẻ ăn xin, cũng hiếm nhà bình thường nghèo đến mức , vá quần áo cũng rách luôn.

Loại trẻ , còn bộ phận XX tìm Phương Đức, tại ?

Lại trùng với cửa đơn vị, nhiều Phương Đức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-463-ho-dua-vao-gi-ma-khong-dong-y-co-y-do-gi.html.]

Ngay cả những đây quen, hôm nay cũng quen .

Mọi đều dừng , chằm chằm họ.

Phương Đức :

• “, chính là Phương Đức. Nếu đang tìm Phương Đức ở bộ phận XX, chắc chắn là , trong đơn vị chúng trùng tên .”

Cậu bé lập tức nổi giận, lớn tiếng chất vấn:

• “Vậy chính là bố của chị Phương Anh ? Chính chiều nay đến cửa hàng tạp hóa mới mở ở công xã chúng , lớn tiếng mắng chị Phương, ép chị đóng cửa tạp hóa?”

Mọi … hóa là chuyện , hóa Phương Đức cũng ủng hộ việc mở cửa hàng tạp hóa.

Phương Đức ngượng ngùng :

• “Trẻ con , đây là chuyện của lớn, con hiểu, đừng tham gia .”

Cậu bé đột nhiên , nước mũi lem nhem:

• “Đây chuyện lớn! Đây là chuyện của trẻ con! Chị Phương Anh và chủ nhiệm công xã chúng đều , tiền kiếm từ cửa hàng tạp hóa sẽ dùng để đóng học phí cho tất cả trẻ em trong công xã! Sau tiền học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, cửa hàng tạp hóa đều lo hết!”

• “Bây giờ cho họ mở cửa hàng, sẽ tiền học! Một nửa trẻ em trong công xã sẽ học!”

Cậu bé “bùm” một cái quỳ xuống mặt Phương Đức:

• “Chú, cháu cầu xin chú! Hãy để họ mở cửa hàng tạp hóa ! Cháu học! Gia đình cháu đủ tiền đóng học phí, nếu ai lo tiền , cả đời cháu sẽ học, suốt đời mù chữ! Suốt đời nghèo đói!”

• “Chú ơi, cháu học! Em trai và em gái cháu cũng học, chúng cháu cầu xin chú!”

Nói xong, bé bắt đầu khấu đầu liên tục!

Một khi quỳ, ba đứa em nhỏ hơn cũng “bùm” một cái quỳ xuống, khấu đầu theo.

Đám đông lập tức bùng nổ.

• “Cửa hàng tạp hóa gì cơ?”

• “Ai là Phương Anh? Công xã nào?”

• “Họ định miễn bộ học phí cho trẻ em cả công xã?”

• “Trời ơi! Đây đúng là việc phúc đức to lớn!”

• “Lại còn đồng ý ?”

• “Đây là việc mà! Họ dựa để ngăn cản?!”

Người dân bình thường càng càng phẫn nộ!

Nếu một đơn vị sẽ miễn học phí bộ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông cho con em họ, họ còn mơ cũng rạng rỡ! Giờ họ tìm đó để khấu đầu cảm ơn nữa cơ!

Chương trình giáo dục 9 năm bắt buộc xác lập năm 1986, từ lúc lập pháp đến khi phổ cập quốc mất cả chục năm, mà những năm đó cũng miễn phí, vẫn đóng tiền.

Việc miễn bộ học phí chỉ bắt đầu năm 2007! So với hiện tại còn hơn 30 năm.

Đây là phúc lợi sinh năm 1975 thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ bỏ tiền lo phúc lợi , còn phản đối ?

Câu hỏi trong lòng dân chúng dâng trào: Anh dựa đồng ý? Có ý đồ gì?

Cả đám đồng loạt trừng mắt Phương Đức, thậm chí trực tiếp hỏi:

• “Anh dựa đồng ý?”

Phương Đức vội vàng bối rối, giải thích liên tục:

• “Tôi phản đối, phản đối, là lãnh đạo họp bàn …”

Anh những trong đám đông một cách khó xử, nét mặt đầy vẻ dám .

hiểu !

Biểu cảm lúng túng của giống quyền quyết định! Chắc chỉ là làm thuê thôi!

Một vài đồng nghiệp trong đám đông giật , lao tới đá một cái cho Phương Đức rơi xuống cống chân!

Nhìn cái gì nữa chứ!

Họ trốn đám đông cũng quá muộn.

Cậu bé lao tới ôm chầm lấy đùi gần nhất, :

• “Chú ơi, chú đồng ý mở cửa hàng tạp hóa ? Chú ơi, cháu cầu xin chú, cháu học!”

Người đàn ông cực kỳ bối rối, đứa bé ôm chân lớn, đứa nhỏ hơn cũng , thể vứt , thậm chí dám thật.

• “Không , . Mau lên, đừng thế, đất lạnh mà.” Người đàn ông lúng túng .

Loading...