Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 412: Nói vậy có phải là lời người không?

Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:08:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Anh :

— “Nhà hàng Phú Cường mới nhận về cũng thể để đó bỏ , định mở thêm một nhà hàng nữa.”

Tiền Lai mặt mày hoang mang:

— “Mở thêm nhà hàng á? Tôi mở mà!”

Anh còn cầu khen :

— “Sau Tết mở cửa trở , kinh doanh từ từ cũng lên, nhà hàng cũ thực sự đủ chỗ. Tôi dọn dẹp căn nhà Phú Cường , làm chi nhánh cho nhà hàng chúng . Chỗ nghỉ phía vẫn hoạt động, ngày nào cũng đông khách, mỗi đêm thu nhập 15 đồng, một tháng là 450 đồng!”

Trước đây, một tháng kiếm 450, mừng đến .

Bây giờ, chỉ là qua thôi, còn đủ để nhét kẽ răng.

Phương Anh im lặng hai giây:

— “Trước chỉ bảo dọn nhà hàng … thôi, dọn tiếp . Nhà hàng sẽ dùng để mở một nhà hàng khác với Đông Hưng. Còn Đông Hưng, chỗ đủ, thì mảnh đất trống bên cạnh mà xây, ai cấm .”

Hiện nay, chế độ đất đai thiện, đất hợp tác xã, hợp tác xã cho phép xây là thể xây.

Tiền Lai lẩm bẩm nhỏ:

— “Xây cái mới mất tiền hả… , , , sẽ dọn Phú Cường cho chị. Chị định mở nhà hàng kiểu gì?”

— “Bí mật, đến lúc đó sẽ .” Phương Anh .

— “ sổ sách chi tiền , sẽ đặt một dụng cụ bếp và đồ ăn.”

Tiền Lai đau lòng vô cùng, nhưng làm gì , giờ Phương Anh là xong, tiền còn ở , đồng ý cũng chẳng .

Phương Anh lấy một cuốn sổ lớn, đây là thu nhập tổng hợp của hợp tác xã Đông Hưng, bao gồm: xưởng thực phẩm Đông Hưng, xưởng thủ công Đông Hưng, trang trại nuôi heo Đông Hưng, trại nuôi gia cầm Đông Hưng, và cả nhà hàng Đông Hưng.

dùng tiền, rút từ sổ tổng.

cô cũng thể tự chi tiền của .

Mỗi xưởng phía còn sổ sách riêng.

Khá rắc rối.

Cô vốn là kế toán chuyên nghiệp, ngại rắc rối, nhưng vẫn cần một bên cạnh kiểm tra, nếu cô tự tính nhầm, tự sửa, chắc đầu óc sẽ nổ tung!

Hiện giờ… cô phát hiện Bạch Hữu Bạch.

Bạch Hữu Bạch tuy còn nhỏ, nhưng kế toán dạy từ bé, về cơ bản chỉ là cộng, trừ, nhân, chia, chắc làm khó cô bé.

— “Em sẽ làm kế toán kiêm thủ quỹ cho nhà hàng mới. Nếu làm , sẽ trở thành trợ lý tài chính của chị.” Phương Anh với Cao Lao.

Cao Lao bên cạnh xem sổ, hứng khởi.

Trước đó là xưởng thực phẩm, phía còn nhiều xưởng như ? Quy mô khủng thật sự!

Cô còn liếc qua tiền còn trong sổ tổng, nhiều hơn những xưởng lớn khác mà đó cô từng thấy, rõ ràng là xưởng “lạc đà” giàu hơn.

“Đáng tin, , nếu một xưởng , trong mười xưởng chắc cũng sẽ xưởng trả lương.”

— “Em… em thử xem. Dù đây làm kế toán, nhưng em từng giúp họ làm việc, hình như khó lắm.” Cao Lao lo lắng.

— “Được, em thử , hiểu thì hỏi chị hoặc hỏi Bạch Hữu Bạch. Chị thấy cô bé khá thông minh, trong phòng khách nhà em một cuốn sách toán trung học cơ sở, bàn còn vài bài tập, là cô bé làm, đúng hết, ngờ bé cũng là thiên tài nhỏ.” Phương Anh .

Cái chị thấy từ hôm qua, khoe.

từ kiếp Bạch Hữu Bạch giỏi toán, nên mới kỹ hơn hai .

Cao Lao mặt hiện vẻ tự hào và hài lòng:

— “Cô bé thông minh, chỉ là cơ thể yếu học , một ở nhà vẫn thích học, tự học đến lớp 9, em và bố giấu hết sách khác, sợ em mệt trí, chỉ để sách toán, em toán dễ nhất, tốn não.”

Phương Anh… lời ? Thật sự là lời ?

Bạch Hữu Bạch từ ngoài , đôi mắt long lanh Phương Anh:

— “Các chị nãy về em ? Nói gì ?”

Cao Lao mỉm :

— “Chị Phương khen em thông minh đó.”

Phương Anh :

— “ , Tiểu Bạch, chị phát hiện em là thiên tài nhỏ, em giúp chị quản lý sổ sách, nếu chỗ nào em hiểu thì em dạy nhé!”

Bạch Hữu Bạch bỗng đỏ mắt, gật đầu mạnh mẽ!

Cô bé cuối cùng cũng thể giúp đỡ gia đình một chút, còn là gánh nặng nữa. Cô cũng ích lợi !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-412-noi-vay-co-phai-la-loi-nguoi-khong.html.]

Cô cố gắng chớp mắt liên tục, để nước mắt rơi.

Cái vẻ yếu ớt, mong manh Phương Anh từng thấy, kiếp chỉ thấy Bạch Hữu Bạch khiến khác , còn là nức nở nữa.

— “Hôm nay tới đây thôi, chị bận . Mai sáng mai dẫn các em xem nhà hàng, Tiểu Bạch cũng thể làm cùng .” Phương Anh .

Lần , con họ đều sắp .

Còn thể dẫn con làm cùng ?

Phương Anh còn lo lắng con gái ở nhà chăm sóc bản , đột ngột ốm đau nữa!

Bạch Hữu Bạch cũng vui mừng vì còn nhốt trong căn phòng nhỏ, cảm thấy hạnh phúc.

Hiện tại, xem, chị Phương thật sự là .

Cô bé bỗng hỏi:

— “Chị Phương, nãy chị hôm nay dọn dẹp một khó chịu, chị dọn như thế nào ?”

— “Hê hê, dọn ai cũng chỉ là một câu chuyện thôi! Ở kinh thành việc gì chị Phương làm .” Phương Anh :

— “Đi đây, bận việc .”

Tiền Lai tiễn lẩm bẩm:

— “Hết ngày qua ngày khác, ngừng nghỉ, bận việc gì nữa ?”

Phương Anh từ túi rút 500 đồng, vỗ nhẹ:

— “Mới rút từ sổ tổng , để đặt mua một dụng cụ bếp đó mà.”

Tiền Lai đau lòng mà thốt lên:

— “Nhà hàng to như đặt bao nhiêu dụng cụ bếp mà chỉ 500 đồng? Xưởng thực phẩm của chúng nhiều nồi, bát, đĩa cũng chỉ tốn 500 đồng, chị định mở nhà hàng mở xưởng thực phẩm ?”

Phương Anh :

— “Mở một nhà hàng đặc sắc, lúc đó đảm bảo lưỡi cũng thèm.”

Tiền Lai…

Phương Anh lái xe , tìm Kỷ Nhân.

Người “gia một già như một bảo vật”, cô đến tìm bảo vật già của .

Tiền Lai cũng già? Anh là bảo vật ở nông thôn, chuyện thành phố , thành phố bảo vật của thành phố~

Vì đang mất tập trung, thấy Kỷ Nhân, cô :

— “Bảo vật già, …”

Nói xong thấy ánh mắt hoảng sợ của Kỷ Nhân, cô nhanh chóng cắn lưỡi:

— “Lỡ miệng thôi, ! Tôi tới hỏi một chuyện thôi.”

Kỷ Nhân…

— “Lại hỏi gì nữa?”

— “Anh thợ rèn nào giỏi ? Tôi làm một vài món đồ.” Phương Anh .

Kỷ Nhân…

— “Trước mới tìm thợ bạc, giờ tìm thợ rèn, là để sửa móng lừa ?”

Phương Anh…

— “Ông, ông tuổi già , học gì cũng , học cách cà khịa khác, bắt nạt dám phản kháng, ?”

Kỷ Nhân mặt kinh ngạc:

— “Cô còn lúc ngại ngùng nữa ?”

Phương Anh…

— “Được , ông thắng, thợ rèn ở ?”

Kỷ Nhân cà khịa cô nữa, chỉ một thợ rèn mà ông .

Người kinh thành ai cũng cà khịa, khi còn trẻ ông cũng giống Phương Anh, thích trêu chọc khác, nhưng già còn hứng thú.

Cho tới khi gặp Phương Anh, ông bỗng thấy trẻ , bên cạnh trẻ lúc nào cũng những chuyện kích thích.

— “Tôi còn tưởng cô đến tìm là để công tác cùng .” Ông :

— “Khi nào xuất phát?”

Loading...