Trong kiếp , nửa đời đầu của Phương Anh, cô tự nhận là bình thường, nhưng cũng là một bình thường… mấy khá khẩm.
Thời thơ ấu, cô bắt nạt quá nhiều, tính cách tự ti, còn nhút nhát.
Sau đó, một cách mơ hồ, cô trở thành góa phụ, tiếp tục nhà chồng bắt nạt, tình trạng càng thêm nghiêm trọng.
Rồi đó cả kéo mở nhà hàng, lúc nào cũng gặp những ăn chặn, hoặc những kẻ lợi dụng cô, khiến cô ngày càng tổn thương…
Lúc đó may mà cả bên cạnh hỗ trợ, cô cũng rời khỏi môi trường cũ, thấy thế giới bên ngoài, bắt đầu học cách mạnh mẽ hơn, cũng chút kết quả.
thực sự khiến cô đổi , phát điên, và trở thành góa phụ giàu nhất thế giới chính là cô bé :
Bạch Hựu Bạch.
Mặc dù họ Bạch, tên là Hựu Bạch, nhưng trái tim cô … đen sì, đen thẳm! Đen đến mức phản nhân loại!
Những trò xảo quyệt của Phương Anh cũng là do tiếp xúc với cô bé , “ gần mực thì đen” mà ảnh hưởng.
Kiếp , Bạch Hựu Bạch sống đến 18 tuổi, làm thuê, nhưng thể chất kém, đến chạy bộ còn nổi, vai gánh, tay khiêng, còn nổi giận, nên chẳng tìm việc gì.
Ngoại hình thì bình thường, gầy yếu, tái nhợt, bệnh tật, càng khó tìm công việc.
Điều kiện sống cũng tồi tàn, thường xuyên tiền ăn, nên đến nhà hàng của cô ăn ké.
Có những khách ăn xong bỏ , để thừa thức ăn bàn, cô cũng ngại, xuống ăn luôn.
Có thể ở nhà hàng khác cô đuổi, nhưng Phương Anh đuổi cô .
Không rõ tại , lẽ là bởi lúc đó trong mắt Bạch Hựu Bạch toát khí chất dữ tợn, khiến cô sợ.
Nhà hàng khó mở, sợ nhất là quấy phá: thả gián chết, chuột c.h.ế.t món ăn, gây ầm ĩ, hoặc ngày ngày dựng chuyện cửa, hạ uy tín nhà hàng, hoặc ba ngày hai tố cáo, làm ăn nổi.
Lúc đó tính cô Phương Anh còn yếu, chỉ đuổi Bạch Hựu Bạch, mà thỉnh thoảng khách ăn để thừa đồ ăn, nếu Bạch Hựu Bạch mặt, cô đều để dành cho cô .
Thời gian lâu dần, cô lọt mắt Bạch Hựu Bạch.
Một , nhà hàng một băng nhóm côn đồ quấy phá, Bạch Hựu Bạch tay.
Cô “tán tỉnh” họ… một , mà là cả một nhóm. Cô cô thích chơi đông , kết quả là… cởi hết quần áo phơi ngoài cửa sổ hét lên rằng họ cưỡng bức.
Cô “ dân bụng” cứu.
lúc chính quyền đang ráo riết truy quét, cả nhóm mười mấy tên, tất cả đều tiêu diệt!
Người ngoài chỉ thấy cô là một phụ nữ đáng thương nhưng may mắn.
Chỉ Phương Anh là chứng kiến tận mắt Bạch Hựu Bạch chủ động tiếp cận nhóm đó, và cùng họ như thế nào.
Trước khi , Phương Anh còn định chặn , Bạch Hựu Bạch liếc cô một cái đầy sắc bén, hiệu đừng can thiệp.
Phương Anh còn tưởng Bạch Hựu Bạch chỉ chán ăn cơm thừa, đổi “bát cơm mới”, ai ngờ…
Sau đó còn ai dám đến quấy phá nhà hàng của Phương Anh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-395-trang-ma-con-trang.html.]
Nếu , chắc chắn là những mới.
Vài ngày , em trong giới “giải thích” một chút, là chẳng ai dám bén mảng nữa.
Họ ngang qua cửa, Bạch Hựu Bạch ở cửa, mỉm với họ một cái, ai nấy đều run sợ!
Phương Anh ngày nào cũng trực tiếp nấu ăn cho Bạch Hựu Bạch!
Cô ăn gì, Phương Anh đều làm cho!
Sau khi Phương Anh khởi nghiệp, đối thủ nhiều đến mức nào? Tất cả đều Bạch Hựu Bạch “dạy dỗ” tơi tả.
Đôi khi nếu cô can thiệp, những đó còn chẳng giữ nổi mạng.
Phương Anh nghĩ nếu Bạch Hựu Bạch, kiếp dù cô “ gian”, chắc cũng chỉ đủ để sống một cuộc sống đủ, bình yên.
Bạch Hựu Bạch – “vũ khí hủy diệt” – thì thật sự là vô đối.
Cản đường cô là chết, làm vô đối ?
“Bạch…” cô thốt .
Bạch Hựu Bạch cô đầy thắc mắc.
Người phụ nữ sang, cũng tò mò hỏi: “Sao cô con gái họ Bạch?”
“Ồ…” Phương Anh chợt tỉnh: “Cô … họ Bạch ? Ý là, cô trắng quá.”
Người phụ nữ sắc mặt thoáng tối : “Do sức khỏe yếu, da dẻ cô lúc nào cũng như . Thôi kệ , sẽ thôi, sẽ khỏe mạnh, trắng trẻo và mũm mĩm!”
Phương Anh bỗng hỏi: “Lúc nãy cô con gái cô tên Đan Đan?”
Cô cô bé mặt, trắng trẻo, cùng bệnh trạng, cùng khuôn mặt hao hao.
Khác biệt là, trong mắt cô bé hề ánh sáng đen tối nuốt chửng thứ, hủy diệt thứ như Bạch Hựu Bạch .
Cô bé mắt, ánh mắt tuy tối nhưng thỉnh thoảng lóe lên tia sáng, vẫn tò mò và hy vọng về thế giới xung quanh.
Không giống , nuốt chửng bộ sinh vật quanh !
Phương Anh cũng nhớ, Bạch Hựu Bạch từng , bố cô bé vì chữa bệnh cho con, bán máu, nhiễm bệnh nan y, và qua đời khi cô bé 12 tuổi.
Không còn ai trong gia đình nhận nuôi cô bé, cô gõ cửa thì chẳng ai mở, từ đó bắt đầu ăn xin ngoài đường.
Sau mới thấy xin ăn còn dễ hơn…
như Phương Anh – cho ăn miễn phí, còn chu đáo như – là đầu tiên, nên cô bé mới đối xử khác với cô.
Phương Anh bỗng : “À, chúng trong nhà chuyện .”
Căn nhà , tuyệt đối thể mua!
Nếu cô trở thành khiến Bạch Hựu Bạch lang thang ngoài đường, chuyện sẽ khủng khiếp.
…