Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 360: Bị Khiêu Khích

Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:04:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Lưu :

— Bên nhà Cung Ích sức giúp, nên thả. chủ nhiệm của thì “lột sạch quyền”, và lập tức về thời kỳ giải phóng, đưa về đội sản xuất, cũng làm như thành viên bình thường khác.

Anh khẩy:

— Điều còn khó chịu hơn đánh vài trận. Nghĩ tới cảnh ngoài khác chỉ trỏ, chỉ thôi!

— Vậy cứ tiếp , về nhà đây, — Phương .

Hai lập tức hoảng hốt.

— Đừng về! Tôi tin tức gì báo ngay cho ! — Triệu Lại buột miệng.

Triệu Lưu cũng :

— Nhỡ tìm manh mối, vẫn nhờ huy động bắt, chúng tự bắt ? Cậu cũng , họ thể súng, nhỡ c.h.ế.t thì ?

Vì Mã Thì Tử vốn xuất là cướp, khả năng vũ khí là lớn.

— Tôi ngoài chỉ để huy động thôi, mà tưởng về nhà thật ? — Phương đáp.

Hai lập tức hổ, hiểu hiểu lầm !

Phương khỏi phòng, quanh hỏi:

— Tôi mang về mấy chiếc xe tải và ?

— Ồ, xe tải, bảo họ chở đến nhà máy thực phẩm thành phố , — Triệu Lại .

Thật xe vốn mua cho nhà máy thực phẩm chở hàng tới ga tàu.

Phương gật đầu, đuổi theo.

Khi đến nhà máy thực phẩm, Liên Hà đang giúp chất hàng lên xe để gửi đến ga tàu.

Đã mùng năm Tết, tàu bắt đầu đông, ngoại tỉnh về quê ăn Tết cũng sắp rời , đơn hàng ở ga tàu nhiều hơn, đây đều chở bằng xe ba bánh, mất thời gian.

Giờ xe tải thì tiện hơn nhiều, chỉ cần chở một hai lượt là xong.

Liên Hà thấy cô, mắt sáng lên.

Ban đầu tưởng nhà máy thực phẩm công xã chỉ là xưởng nhỏ, ai ngờ tuy lớn, nhưng kinh doanh rộng!

Một chuyến hàng giá trị bao nhiêu? Một tháng thu nhập bao nhiêu? Nhiều nhà máy lớn một tháng còn kiếm bằng, mà xưởng nhỏ vài chục của cô thể làm .

Và tất cả đều do Phương tự tay xây dựng từ con 0.

Đang tạo lợi nhuận lớn cho quốc gia!

— Tiểu Phương, đúng là… — Liên Hà giơ ngón cái khen.

— À, tình hình điều tra ? — hỏi.

Phương gật đầu:

— Có chút manh mối .

Liên Hà sáng mắt: Một chuyến tìm manh mối ? Hay là nhờ tờ thông báo truy tìm thưởng đó của cô?

nữa, cô về manh mối, thật đáng nể!

— Có manh mối, nhưng bây giờ cần giúp, — Phương nhíu mày lo lắng.

— Việc gì? Cứ ! Tôi với Lâm Minh cũng khá , đều là đồng đội, là em dâu của , cần gì cứ gọi, — Liên Hà lập tức đáp.

Phương :

— Vậy khách sáo nữa. Chúng nhận một manh mối, thẳng chỉ một gia đình. Giờ âm thầm theo dõi, chờ lúc họ tìm thấy tiền thì bắt quả tang. Lúc đó cần của cảnh sát, sợ họ vũ khí, dân thường chúng địch nổi.

— Sao rắc rối thế? Có manh mối , cứ gọi cảnh sát bắt hết , tra hỏi nghiêm khắc! Không tin họ khai, — Liên Hà .

Xưa , nghi phạm bắt thì tiên đánh, giờ cũng thấy tra tấn nghiêm khắc là vấn đề, mười hai hai mươi năm nữa mới cấm tra tấn.

— Vấn đề là tiền tìm , sợ họ đánh c.h.ế.t mà . Không thể thật sự g.i.ế.c họ, vẫn ưu tiên lấy tiền, — Phương .

Liên Hà gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-360-bi-khieu-khich.html.]

— Cậu suy nghĩ hợp lý, là nóng vội . Cần tìm ? Việc dễ thôi, vài đồng đội đều chuyên môn hẳn hoi, đang công tác ở các cơ quan liên quan trong kinh thành, hỏi xem ai phụ trách mảng .

Phương lập tức mỉm , ngay nhờ thì yên tâm!

Xét tuổi tác và những thông tin tiết lộ suốt đường , Phương xuất từ gia đình bình thường.

, mà thể làm tới trợ lý của Vương Đình, chắc chắn tài năng nổi bật; nhờ đồng đội xử lý công việc là chuyện cơ bản.

— Thật cảm ơn Liên ca, nên cùng gặp họ, giải thích chuyện xảy ? — cô hỏi.

Chủ yếu là làm quen thôi! Cô ngoài, là vợ của đồng đội của họ cơ mà, những mối quan hệ về đều thuộc về cô.

Liên Hà suy nghĩ một chút gật đầu, thực sự xem cô là ngoài.

Phương lập tức trong lấy hơn mười gói quà thịt kho.

Liên Hà định gì đó, thôi, càng cô càng thấy mắt.

Không ngờ tuổi nhỏ mà cách ứng xử, cư xử với khác học nhanh thế, chẳng cần nhắc.

Anh một em gái bằng tuổi cô, về nhà còn chỉ tiểu thuyết, thuộc thơ, xem phim, gặp khách cũng chẳng chào hỏi! Không giờ tiến bộ .

— Còn đống hàng ? — hỏi.

Một xe hàng vẫn gửi xong.

Phương sang, thấy Tề Cường xa cô.

— Cường ca, — cô gọi.

Tề Cường lập tức gần.

— Cường ca, giờ nhà máy chuyện lớn, chú Tiền bận quá, giao việc cho , ngờ quản lý thế, Cường ca, thật ngờ cũng là tài năng quản lý, khiến bằng con mắt khác! — Phương ngưỡng mộ .

Một vài câu kèm ánh mắt tinh nghịch, ngay lập tức khiến gương mặt lạnh lùng của Tề Cường mềm , lộ nụ , e thẹn :

— Cũng thôi... Tôi cũng là đẩy , làm cũng làm. À, chuyện tình hình thế nào ?

— Yên tâm, ở đây, gì là vấn đề. — Phương .

— À… bây giờ việc nhỏ, chúng cần một tài xế, chở hàng tới ga tàu, hỏi Vương Bân xem thể cử qua giúp .

Nếu lúc nãy cô bảo Tề Cường làm ngay, chắc cũng làm .

tiên, cho một “chén thuốc mê” — một vài câu kèm ánh mắt tinh nghịch, cho Tề Cường đủ mặt mũi — tâm lý sẽ khác hẳn.

Trước đây, nhà hàng đóng cửa là đóng, chỉ là bắt đến thôi. Giờ, sẵn sàng vì nhà máy thực phẩm mà dấn ! Làm gì cũng !

Anh hớn hở đạp xe tìm Vương Bân.

Liên Hà sửng sốt, thấy hiệu quả còn hơn cả họp động viên lãnh đạo.

— Lin Minh dạy ? — hỏi.

— Cái gì? — Phương ngây thơ hỏi.

— Không gì, thôi. — Liên Hà đáp.

Quả thật cô năng khiếu bẩm sinh!

Anh dẫn Phương gặp vài đồng đội, đều là những chuyển ngành năm 34 tuổi.

Những xuất ngũ ở trạm đóng quân, cũng chỉ phục vụ tới ngoài 30, thể chất xuống, lui về tuyến ba, tuyến tư.

Ở địa phương, chức vụ , Liên Hà nhờ, ai cũng sẵn lòng giúp!

Tất nhiên ai cũng tay trực tiếp, việc thuộc quyền quản lý của họ, nhưng họ ai phụ trách, thể chỉ dẫn.

Cuối cùng tới tay Lâm Tín, phân công hợp lý nhất.

— Phương … vợ của Lâm Minh ? — Lâm Tín :

— Sao lâu ghé nhà chơi? Tết nhà chuẩn xong, đang chờ đến.

Anh :

— Giới thiệu chút, là Lâm Tín, là em họ của Lâm Thanh.

họ của Lâm Minh, chú họ của Lâm Hồng.

Loading...