Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 358: Hóa ra là bọn cướp
Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:04:38
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão Mã liếc cháu trai, khẩy: "Vợ mày độc ác quá. Sau xử lý nó , nếu ngày nào đó nó sẽ vạch trần tất cả chúng ."
Mã Hữu Tài do dự, hỏi: "Sao thế? Nó là phụ nữ trưởng thành , mày thể g.i.ế.c nó , đúng ?"
Lão Mã gãi đầu: "Mày đúng là đồ đần độn! Ai bảo mày đánh c.h.ế.t nó mặt ngoài? Tối nay đánh cho nó bất tỉnh, ném xuống sông, hôm sống với mày nữa nhảy xuống sông. Thế là đủ còn gì?"
"Hả? Chú ơi, dì cháu c.h.ế.t như ?" Mã Hữu Tài buột miệng.
Chú của lúc nào cũng độc ; chú từng vợ. Mỗi khi uống rượu là chú đánh vợ, một ngày phát hiện bà c.h.ế.t đuối.
Vậy đó là sự thật ?
Lão Mã sững một lúc, những ngón tay của lão biến thành bàn tay to lớn, tát liên tục mặt Mã Hữu Tài: "Đồ khốn nạn! Có ngày sẽ cắt lưỡi ngươi!"
Mã Hữu Tài ôm đầu van xin tha mạng.
Hai đàn ông phía liếc lão Mã, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, cúi đầu im lặng.
Bọn họ cha ép đến đây để lời chú Mã.
Chú Mã từng là thủ lĩnh băng đảng của bọn họ.
Mấy ngày , giữa đêm cô bỗng đến nhà họ tìm họ, trong phòng gì, sáng hôm , nhà họ gọi họ đến để giúp chú Mã đánh quan tài.
Rồi họ mới mục đích thật sự của việc gọi đến.
Hai đều “tay nghề”, gia truyền cả, một là thợ mộc thực thụ, còn chút thủ thuật cơ khí nhỏ, thì mở đủ loại khóa.
Về việc lão Mã nhờ họ làm, họ sợ háo hức, thể chờ lâu nên lập tức làm, và việc đều thuận lợi.
Bây giờ tiền họ cất ở chỗ an , đảm bảo cả thần tiên cũng tìm , chỉ còn vấn đề làm đưa ngoài.
— Thôi thôi, đừng đánh nữa! — Mã Hữu Tài hét lên:
— Tôi sẽ làm theo! Tôi tiếc, chỉ sợ nhà họ Tằng gây chuyện, nhà đó ai cũng tham tiền, Tằng Đại Quyên chết, họ chẳng lẽ moi một khoản thật nặng ?
Hóa Tằng Đại Quyên lấy .
Mã Hữu Tài trai, lắm mồm lắm lời, tinh ranh, lươn lẹo, bố thì đánh , là bà chúa chửi nổi tiếng khắp làng, nên đến tận 28, 29 tuổi vẫn tìm vợ.
Tằng Đại Quyên đúng là “rơi từ trời xuống”.
Làm mà cô gái lớn trong thành phố chủ động làm vợ chứ? Chưa kể đây cô còn cực kỳ khinh thường con cái nhà họ họ.
Họ hỏi dò, liền câu chuyện rối ren của nhà họ Tằng.
Câu chuyện thật giả thì , nhưng việc Tằng Đại Quyên từng sảy thai là thật.
Điều khiến nhà họ Mã khinh thường cô , và khi kết hôn luôn ngược đãi cô.
Cô để lấy lòng nhà họ Mã, vắt óc nghĩ cách, cuối cùng bán Phương .
Phương trẻ, xinh , giàu ! Dám bắt nạt cô ?
Kết quả là khi nhà họ Mã dò hỏi, họ tìm nhà máy thực phẩm, theo manh mối trong két sắt một khoản tiền lớn.
Thật họ thể tay sớm hơn, nhưng khi thấy hợp tác xã Đông Hưng bán thịt ướp, bán nhiều như , họ đợi cho họ thu xong tiền đó mới tay.
— Phì! Loại mắt xanh mỡ màng! — Lão Mã :
— Bây giờ thiếu mấy ba trăm, họ thì cho họ ! cho quá nhiều, tối đa 300 đồng, cho nhiều quá là lộ chuyện.
Lão già c.h.ế.t tiệt còn khá thận trọng.
Mã Hữu Tài gật đầu:
— Nghe theo chú, về sẽ xử lý cô ngay! Có tiền sẽ cưới một cô gái trẻ khác!
Lão Mã khà khà:
— Đến lúc đó cũng cưới một cô nữa!
Ngày xưa, ông làm vợ mất tích mà vẫn còn nghĩ sẽ cưới thêm, nhưng thế giới bên ngoài đổi, trở thành hợp tác xã nhân dân, tiền của ông cũng dám lấy , hàng ngày vẫn đồng làm việc, kiếm điểm công bằng với .
Cộng thêm với tiếng , ông suốt đời chẳng cưới ai.
Mà tiền ở địa phương cũng tiêu , đem ngoài mới xong.
— Chờ thêm vài ngày, đợi dư luận lắng xuống chúng ! — ông .
Mấy bàn xong liền về phòng.
Họ luôn thì thầm trò chuyện ở trong sân, thật sự thận trọng, vì chỉ cần lén là ngay, còn trong nhà thì .
Phương lái xe về hợp tác xã, Triệu Lại lập tức :
— Có tin ! Có tới cung cấp manh mối !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-358-hoa-ra-la-bon-cuop.html.]
Anh gọi phòng trong :
— Có vài tới tố giác, rằng ngày ba mươi, nhà họ . Lẽ là đánh bài nhà ai đó, nhưng khi dò hỏi thì thấy !
Những kiểu ít, chỉ trong chốc lát bảy tám tới báo.
Triệu Lại kể xong thông tin về vài , ngoài sân ai đó lén lút , đến tìm Triệu Lại để tố giác.
Triệu Lại lập tức ngoài, nhanh chóng về báo một cái tên.
— Bây giờ làm ? Bắt đầu điều tra từ ai? — hỏi.
Hỏi xong thì thấy im lặng .
Anh thắc mắc:
— Sao ?
Phùng Tả đáp:
— Nhiều thế , lạ .
Phùng Hữu Đạo:
— Nhiều cùng hành động, đêm ba mươi ai cũng thức, thế khí thế lớn như , họ dám .
Triệu Lưu cũng :
— Người càng nhiều, sơ hở càng nhiều. Những hình như quen lão Mã lắm.
— Vậy mấy là ? — Phùng Tả thắc mắc.
Phùng Hữu Đạo:
— Ngày ba mươi họ ở nhà, cũng ở nhà họ hàng, ?
Phương :
— Đi nữa? Đi hẹn hò chứ . Những mắt đừng truy cứu, tra sẽ gây tan vỡ bao nhiêu gia đình.
Mọi sửng sốt, đó nhận ý cô, lập tức cảm thấy ngượng.
Nếu câu là từ miệng một ông lão , họ sẽ tụ tập mà ha hả.
từ gương mặt cô gái nhỏ , họ thấy như kim châm khắp ! Ngượng ngùng.
Một cô gái nhỏ, hiểu chuyện !
Triệu Lại càng lo lắng tiền của :
— Vậy tra thì ? Nếu trong thật sự nghi phạm thì ?
Phương :
— Nghi phạm chúng tìm . Khi manh mối, chú ý mấy .
Triệu Lại trợn mắt, vui mừng đến mức nổi lời.
Phương kể cho về lão Mã và vài liên quan.
Triệu Lại ngẩn khá lâu, lẩm bẩm một câu:
— Hóa tin đồn là thật, cái Mã Tị lẽ thật sự từng làm cướp!
— Gì cơ? — Phương hỏi.
— Đây là biệt danh của ?
— Không , đây là tên thật của ! — Triệu Lại :
— Bố đây nuôi ngựa cho nhà địa chủ, sinh mấy đứa con, đứa tên Mã Yên, đứa tên Mã Thừng, còn đứa tên Mã Phân, đều do địa chủ đặt tên. Sau đó, cả gia đình địa chủ một bọn cướp tàn sát, kể cả các làm thuê, đốt sạch bằng một ngọn lửa.
— Lúc đó Mã Tị cũng mất tích, gia đình tưởng là c.h.ế.t . Ai ngờ năm , nước mới lập, hang ổ cướp triệt hạ, về.
— Hắn chỉ là bọn cướp bắt nuôi ngựa, trở về với một chân què, cũng là nạn nhân, nên ai làm gì . từ khi trở về, chỉ mấy năm nhà Mã giàu lên, xây nhà.
— Mấy em họ xây nhà nửa gạch nửa đất, cũng cưới vợ, nhưng đó thấy họ chi tiền lớn nữa, mới thôi bàn tán.
— Hôm nay nhắc, suýt quên . Nói thật, trong hợp tác xã của chúng , chỉ gan to như , dám làm những việc lớn mà nguy cơ mất mạng! — Triệu Lại .
lúc cao điểm trấn áp tội phạm, trộm một con ngỗng cũng trả giá đắt, vì ngỗng là gia súc.
Trộm 280 nghìn đồng, dù nhiều ít cũng trả vài hạt “đậu phộng” (nghĩa bóng: hậu quả nghiêm trọng).
— Bây giờ đây? — Triệu Lại xắn tay áo:
— Chúng bắt luôn ?