Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 354: Tiểu Phương à, cuối cùng em cũng về rồi!
Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:04:33
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Rất tiếc, Lâm Minh vẫn về đội.” – Vương Đình .
Kết quả vốn cũng trong dự liệu, Phương tuy thất vọng, nhưng vẫn thể chấp nhận .
“Vậy bây giờ thế nào ? Có an ?” – cô hỏi.
“Chuyện thì thể cho cô .” – Vương Đình đáp.
Phương ... Dù quy định là , nhưng tối nay cô quyết định nấu món cay nữa!
Không vì lý do gì cả, chỉ là hôm nay tự nhiên cô ngửi nổi mùi ớt!
Cúp điện thoại xong, cô liền thẳng bếp, rửa tay chuẩn nấu ăn.
Chủ yếu là cô chỉ chỉ đạo miệng, hoặc khác chuẩn nguyên liệu, còn cô thì tự tay xào vài món nhỏ làm mẫu thôi.
Món nấu bằng nồi lớn thì cô thật sự làm nổi – bọn họ dùng cái chảo to bằng bồn tắm tròn, xẻng xào thì to như cái xẻng sắt! Cô mà cố quấy chắc viện mất.
Mọi đều cô đang mang thai, nên chăm sóc – dọn ghế cho cô bên cạnh, còn chuẩn với hạt dưa cho cô.
Dĩ nhiên, Phương cũng đến tay – cô mang theo một bao to đầy gói gia vị, cùng hai thùng mười ba hương tự chế, dùng gói bánh bao thì tuyệt vời khỏi bàn.
Cả năm ở đơn vị chẳng mấy hoạt động, Tết thì mới long trọng một chút – nghỉ một đêm, nửa đêm ngủ, 12 giờ ăn khuya.
Ban lãnh đạo thì âm thầm quyết định đến 5 giờ sáng sẽ tập hợp khẩn cấp, mang theo hành trang chạy rèn luyện 50 dặm.
những chuyện chẳng liên quan gì đến Phương – cô ăn xong bữa tất niên mà moi tin gì thêm, liền về ngủ luôn.
Kết quả sáng dậy, thấy Vương Đình cả.
Hóa là công tác .
“Vậy còn chiếc xe tải của thì ? Vẫn còn chứ?” – Phương hỏi.
Người trợ lý còn :
“Lãnh đạo bảo là cô thế nào cũng sẽ hỏi cái . Yên tâm , chúng chuẩn cho cô , còn giữ chiếc nhất đấy.”
Anh dẫn Phương đến bãi đỗ xe – trong một cái hang núi, đúng hơn là trong đường hầm.
Phương phép trong, chỉ đợi ở cửa. Cửa hầm mở , chẳng bao lâu lái một chiếc xe tải ngoài.
Ban đầu cô gọi điện xin xe loại bỏ, nên nghĩ xe chẳng cho .
Chiếc xe qua thì chỉ còn 50% mới, vỏ ngoài đầy vết lõm, bong tróc sơn.
“Yên tâm, chỉ là trông cũ thôi. Chúng kiểm tra diện, nửa linh kiện mới , chạy còn êm hơn cả xe mới.” – Trợ lý .
Phương qua, quả thật chiếc xe chạy mượt, cả tiếng động cơ lẫn cách vận hành đều trơn tru.
Xe tải hỏng cô gặp nhiều – loại đó chạy cứ rung cầm cập, xe còn “ho sù sụ”, phun từng đợt khói đen, thậm chí chạy rớt phụ tùng.
Còn chiếc thì bình thường, vấn đề gì.
Trợ lý hỏi cô:
“Cô định khi nào ? Đến lúc đó vài chiến sĩ công tác Kinh Thành, tiện thể giúp cô lái xe về.”
Phương vui mừng khôn xiết – cô tưởng tự lái về cơ.
Cô một , mang theo Phùng Tả và Phùng Hữu, hai đó giờ đang bận trông coi nhà máy.
Ban đầu cô định tự lái xe tải về , bảo một trong hai lấy xe van.
Giờ chủ động giúp, tất nhiên cô cảm kích.
“Cảm ơn nhé! Trưa nay các chiến sĩ ăn gì? Để tự tay nấu!” – cô .
Trợ lý dáng nhỏ nhắn của cô, chỉ mà gì.
Phương chợt hỏi:
“Lâm Minh vẫn chứ?”
Đối phương khựng , liếc cô một cái :
“Ổn cả, , cô đừng lo.”
Phương quan sát nét mặt , cảm thấy lời đó vẻ là thật, chỉ để an ủi cô.
Hơn nữa, cũng dễ chuyện hơn Vương Đình nhiều.
Cô hỏi:
“Anh đang công tác ở tỉnh nào, thể hé lộ một chút ? Tôi chỉ đơn thuần là tò mò thôi.”
Đối phương ngập ngừng hai giây mới :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-354-tieu-phuong-a-cuoi-cung-em-cung-ve-roi.html.]
“Ở tỉnh Vân.”
Nói cho cô thì , tỉnh Vân rộng thế , cô tìm chắc? Cô gái vốn yếu đuối, giờ đến cả mùi ớt cũng chịu nổi, chuyện “nghìn dặm theo chồng” chắc chắn cô làm nổi – cũng chẳng làm .
Phương hỏi:
“Thế nhiệm vụ của là ở yên trong doanh trại , là làm nhiệm vụ bên ngoài?”
Cô vẻ tò mò lắm, như thể chỉ đang hóng hớt xem chồng thường ngày làm việc gì thôi .
Liên Hà bật – hơn ba mươi, cũng vợ. Mỗi nghỉ phép về nhà, vợ cũng giống hệt thế : tò mò hỏi suốt ngày trong đơn vị làm gì, , nguy hiểm .
Anh :
“Chúng cơ bản ngoài làm nhiệm vụ, tức là...” – phía thì nữa, sợ cô hoảng.
“Cách đây vài ngày còn nhận tin của , nhiệm vụ tiến hành thuận lợi. Nếu gì đổi, tầm nửa tháng nữa là thể về . Hay là cô ở đây đến rằm hãy ?” – Liên Hà .
Phương :
“Nửa tháng , cũng lâu quá. Bên còn mấy nhà máy trông coi, lâu .”
“Mấy nhà máy?” – Liên Hà ngạc nhiên.
Phương liền kể cho về các nhà máy quản lý, khiến mà sững sờ.
Lâm Minh rốt cuộc cưới thần tiên phương nào thế ?
Vừa nấu ăn, chuyện, xinh xắn, dễ mang thai, còn là giám đốc nhà máy kiếm tiền?
Liên Hà liếc bụng cô, trong lòng nghĩ thầm: con trai năm nay ba tuổi, nếu làm thông gia với nhà thì nhỉ?
Anh định mở miệng dò thử, nhưng nghĩ tới Lâm Minh... thôi.
Nếu con trai mà làm con rể Lâm Minh, chắc đánh c.h.ế.t mất.
Thôi, về ráng sinh thêm một cô con gái, để gả cho con trai Lâm Minh thì may an hơn – Lâm Minh chắc đánh con dâu .
“Tiểu Phương, nhà cũng ở Kinh Thành đấy. Vài ngày nữa nghỉ phép, để tự lái xe đưa cô về nhé! Tiện thể ghé nhà làm quen luôn.” – Anh bỗng trở nên nhiệt tình. – “Con trai ba tuổi , vợ kinh nghiệm chăm con lắm. Cô gì thì cứ đến hỏi cô !”
Phương hiểu đột nhiên nhiệt tình đến , nhưng nghĩ , chuyện cũng chẳng gì .
Người mồm miệng cũng khá thoáng, về khi tin tức về Lâm Minh đều trông cậy thôi.
“Được chứ, chứ, sẽ đến làm quen! À, quần áo cũ của con hồi nhỏ còn ? Cho vài bộ ?” – cô hỏi.
Liên Hà lập tức càng tươi hơn:
“Còn chứ, để bảo vợ tìm cho, đưa hết cho cô. Chúc cô sinh một thằng cu kháu khỉnh!”
Phương :
“Tôi thì thích con gái hơn. Con gái là để nuôi, con trai sinh là để đất nước nuôi mà.”
Liên Hà sững , nụ càng thật lòng hơn.
Câu nghĩa là gì? Là cô định nếu sinh con trai thì cũng để nó nhập ngũ ? Tốt, giác ngộ!
Không như vợ , cho con bộ đội, cô nhất quyết chịu – đúng là lòng đàn bà yếu mềm.
Đàn ông con trai hiến cho Tổ quốc, mới xứng đáng sống một đời!
Anh mời mọc Phương càng chân thành hơn:
“Hôm nào cô khuyên vợ với, để cho con lính.”
Phương :
“Khuyên chị thì vô ích thôi. Phải khuyên chính đứa trẻ mới . Sau nếu con lính, nó cản cũng nổi. Còn nếu nó thích, thì thôi, ép cũng chẳng gì.”
Liên Hà sững gật đầu:
“Cô đúng lắm.”
Thì cô thật sự nghĩ thấu đáo chứ suông.
Lần đầu tiên, Liên Hà thấy Phương là một “bình hoa di động” – cô khéo tay, suy nghĩ sâu sắc, đúng chuẩn một vợ quân nhân lý tưởng.
Phương ở đơn vị 5 ngày, đến mồng Năm thì cùng Liên Hà về Kinh Thành.
Vừa tới thành phố, cô thấy bên đường một nhóm .
Tiền Lai dẫn theo Phùng Tả, Phùng Hữu, cùng vài trông quen nhưng cô nhớ rõ, tất cả đều đang chờ bên vệ đường.
Tiền Lai mặt mày rầu rĩ, trông như sắp đến nơi.
Vừa thấy xe van của Phương xuất hiện, lập tức lao giữa đường, kìm mà kêu lên:
“Tiểu Phương ~~~ cuối cùng cô cũng về ! Sống thế nổi nữa !~”