Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 230: Phương Đại Đầu

Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:39:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

— “Các lớn, các làm buồn mất!” Phương Vân .

— **“Dù bây giờ nấu ăn hàng ngày ở Đông Hưng nữa, nhưng cả đời vẫn là của Đông Hưng!

“Hai đang cầm bếp bây giờ cũng đều là tử trực tiếp dạy, các hãy xem, mấy món gần đây trong nhà hàng của chúng ngon ? Không nhà hàng nào sánh bằng ?”**

Mấy gật đầu, đúng thật, nếu , họ cũng thường xuyên ăn ở Đông Hưng.

Còn lý do bây giờ họ chạy nhà hàng khác là vì Đông Hưng còn dịch vụ lưu trú, họ đều ở hai nhà hàng còn .

Chỉ ở đó, thậm chí còn ăn sáng, sang nhà khác, quá đáng.

Họ sợ tối ngủ, lốp xe thủng lốp lén…

Đừng hỏi họ bằng cách nào, hỏi là từng trải nghiệm!

Ở các cửa hàng lớn nhỏ khắp cả nước, ai cũng chiêu riêng.

— “Hơn nữa sẽ thi thoảng nhà hàng trực tiếp cầm bếp, mang bất ngờ cho , còn hoạt động món mới mỗi nửa tháng, luôn duy trì.” Phương Vân .

— “À, Vương, nhờ mang mấy hạt giống giúp, tìm ?”

Tài xế họ Vương lập tức :

— “Tôi còn tưởng cô quên mất! Tôi mang cho cô một bao lớn, xe luôn, lấy ngay đây.”

Không lâu, đàn ông kéo một bao lớn tới, mở , bên trong là vài túi nhỏ, chứa đủ loại hạt giống.

Người chạy xuống Nam, Phương Vân nhờ mang về đủ loại hạt giống Nam Bộ.

Ban đầu cô đặt tên cụ thể, đó nhận , tên đó, hoặc cách gọi khác, nên thu thập .

Cô nghĩ đến những món từng ăn, nhiều thứ thể mới trồng thử, phổ biến, đang chờ cô tự trồng thử nghiệm.

Cô nhờ thu thập, còn giá cả, hỏi thì trả, cô trả.

Người đàn ông lượt lấy hạt , đa phần là hạt rau, ngũ cốc, vài loại trái cây, và một vài loại hoa.

— “Cái đáng tiền, tặng cô.” Ông .

Hạt hoa tặng, các loại khác trả tiền.

Cuối cùng hai thỏa thuận giá, Phương Vân trả ông 50 đồng.

Mấy tài xế khác lập tức sáng mắt.

Họ rõ, bao lớn hạt bình thường, đáng giá 50 đồng!

Họ hình như thấy cơ hội kiếm tiền mới!

— “50 cũng là tiền mà!”

Tiền Lai vội chen đám đông:

— “Phương Đại Đầu, mau nấu ! Đừng chỉ rải tiền, tưởng là thần phát tài ?”

Phương Vân…

— “Chú, là Đại Đầu?”

Tiền Lai liếc quanh, ngạc nhiên:

— “Cô đầu to ? Hỏi bọn họ, xem đầu cô to ?”

Mọi xung quanh ồ lên.

Phương Vân cũng :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-230-phuong-dai-dau.html.]

— **“Mọi vất vả mang cho từ xa, ít cũng cho chút tiền xăng, nhưng mỗi 50, lương một tháng là hết , nếu các lớn ai cũng gửi, đủ tiền.

“Vả cũng lấy mãi, hạt sẽ lấy hai, sớm muộn gì cũng sẽ thu đủ.”**

Người thông minh lập tức nắm trọng điểm: kiếm tiền, nhanh tay!

— “Hơn nữa định trồng diện rộng, chỉ thử trong vườn nhà xem trồng mấy thứ Nam Bộ , nên cần lấy một cân mười cân, một hai hạt, một nắm nhỏ cũng .” Phương Vân với .

Như , để đủ một bao lớn, dễ, cũng kiếm nhiều tiền, lập tức vài nản ý.

Phương Vân :

— “Dù là nhiều ít, đắt rẻ, ai mang hạt giống đến cho , đều sẽ tự tay nấu một món tặng họ! Ngay cả khi mặt ở nhà hàng, nếu các đưa hạt giống cho nhân viên, tới gặp , nhất định sẽ làm món cho ! Tôi – thần bếp Tiểu Phương – là làm!”

— “Tốt!” vỗ tay rào rào. Ai cũng thấy một món do thần bếp Tiểu Phương làm còn đáng giá hơn vài chục đồng.

Bỗng hỏi:

— “Dù ít nhiều, đắt rẻ? Vậy vài ngày nữa mang cho cô hạt giống sung nhé… Tôi thật, loại sung khác với nơi khác, cây đặc biệt, quả ngọt!”

Phương Vân bắt ngay trọng điểm: hỏi cô đổi một chút hạt giống lấy món ăn .

:

— “Anh Lưu, vài ngày nữa nhớ mang cho một chút nhé. Trúng lúc trứng vịt muối tự làm chín vàng, béo ngậy, cực ngon, định bán 5 hào một quả, lúc đó tặng một quả.”

Nghe , đàn ông thấy giao dịch hợp lý: một nắm hạt giống nhỏ đổi một quả trứng vịt muối, cũng đáng, hơn nữa loại hạt bán , đổi cũng .

— “Trứng vịt muối 5 hào một quả? Đắt quá!” ông hề hề, đầy mong đợi.

Hiện tại trứng gà vài xu một quả, lúc đắt nhất 1,1–1,2 xu/quả; trứng vịt chỉ 1–1,5 xu, trứng muối tối đa 2–2,5 xu, cô tăng gấp đôi.

Nếu thần bếp Tiểu Phương, chẳng ai mua .

— “Lúc đó sẽ , 5 hào chỉ là giá thử, thể tăng lên 1 đồng, vì chỉ làm vài chục quả, hô một tiếng là hết, ăn duyên.” Phương Vân .

— “Ồ, cũng chuẩn vài hạt giống đổi trứng vịt muối thôi! Đổi một quả trứng lấy một hạt giống ?” một khác hỏi.

Phương Vân nghĩ một chút, gật đầu:

— “Nếu đổi kiểu đó, phân biệt hạt gì, 1 lạng hạt đổi 1 quả trứng. Đừng dùng nắm nhỏ lừa !”

Mọi thấy 1 lạng nhiều, đều đồng ý.

Tiền Lai bên cạnh lẩm bẩm:

— “Phương Đại Đầu, đầu cô càng to hơn lúc nãy! Trứng muối bán , bán 1 đồng/quả chẳng ? Giờ 1 đồng mới đổi 1 lạng hạt, hạt gì mà 1 lạng 10 đồng, nếu họ mang hạt cỏ đến đổi thì ?”

Anh liếc mắt ba phần cảnh giác với , hiệu cảnh báo.

— “Chú, coi thường khác ? Tôi là học bá, thường thư viện, từng xem sách về cây cối, trong đó đủ ảnh hạt giống, nhận hết. Nếu ai thật sự mang hạt cỏ đổi, đừng mong ăn ở nhà hàng chúng nữa!” Phương Vân .

Thật giả khó , Tiền Lai cô qua kính, cô nổ thật.

Cũng coi như thật, Phương Vân chắc bây giờ sách đó , thư viện nào , nhưng kiếp cô thích sưu tầm, thích trồng cây, hầu hết hạt quả, rau cô đều nhận .

Những hạt nhận , nếu cũng , cô nhận cũng .

Tiền Lai lắc đầu, dù cũng thấy mua hạt khác 10 đồng, chỉ tổ lỗ, tiền mà xài, phí phạm!

Phương Vân chịu nổi nữa, lấy một nắm hạt, nhỏ giọng :

— “Chú, đây là kinh giới, đặc sản địa phương, trộn rau lạnh cực ngon! Vài ngày nữa trồng thử, sẽ thành món đặc trưng của nhà hàng. 1 lạng kinh giới tươi bán 1 đồng, thấy hạt tưởng bình thường nhưng thật sự đáng tiền đúng ?”

Mắt Tiền Lai sáng lên: 1 lạng bán 1 đồng? Không lỗ chút nào!

Cũng đúng thôi, quen chú lừa lâu , cô khi nào từng lỗ ? Toàn là khác làm cô thành “ chịu lỗ” thôi!

Loading...