Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 227: Không phải tôi nói, mà là sách viết

Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:39:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Đức lời Phương Vân tiến phòng Phương Yên, cau mày :

— “Ra đây xin chị gái của em!”

— “Vì ?” Phương Yên hét: “Chính là cô ăn trộm tiền của ! Bố chẳng hỏi đúng sai vội vu oan cho ! Bố thiên vị!”

Phương Đức mặt đen kịt:

— “Cô đúng là thấy quan tài rơi lệ! Nói xem, tiền cô mất là ngày mấy, tháng mấy?”

Phương Yên như nhận vấn đề, nhưng khéo, vẫn cứng đầu lặp lời đó:

— “Là, cuối tuần mất….”

— “Phương Vân cuối tuần trước根本 ở Bắc Kinh!” Phương Đức .

— “Ồ! Thì chắc nhớ nhầm, là cuối tuần một ngày mất!” Phương Yên .

— “Cô ngày đó cũng ở Bắc Kinh!” Phương Đức đáp.

— “Vậy là hai ngày !” Phương Yên cố gắng nhổ cổ .

Phương Đức…

Phương Vân thầm, đối thủ ngốc như thật là may mắn.

Bỗng nhiên, cô nhớ kiếp Phương Đức liên lụy thảm đến mức nào, thấy may mắn nữa.

Người ngốc não, dám làm những việc ngu ngốc lớn, cũng chẳng chuyện ho gì.

— “Thôi bố, đừng vì xứng đáng mà tức giận hại sức khỏe, thì con sẽ thương bố mất.” Phương Vân . “Đi thôi, con lái xe đưa về nhà.”

Phương Yên hứng chí:

— “Cô ai là xứng đáng? Cùng là con gái của bố mà! Cô hơn chỗ nào? Sao bố cho cô nhiều tiền mà chẳng cho đồng nào!”

À, vấn đề gốc là ở đây.

Trong lòng cô cảm thấy công bằng.

— “Tôi kẻ dối qua năm sáu mối tình là xứng đáng, cơ?” Phương Vân đáp.

Phương Yên giật , thông minh phản ứng:

— “Ra là cô đang mặt bố!”

— “Tôi vu oan cho cô ? Cô bạn trai ?” Phương Vân .

Phương Yên lập tức im bặt.

Việc chính xong, Phương Vân cũng lãng phí lời với họ, kéo Phương Đức .

Trên đường , cô :

— “Bố ơi, đừng giận, bố còn con, còn chị con, còn con, chúng con sẽ hiếu thảo với bố, thiếu một cô con gái cũng chẳng . Hơn nữa, một điều con nên ….”

Phương Đức nhảy lên trong lòng:

— “Thế thì đừng nữa!”

Chắc chắn chuyện !

Phương Vân , cô nhất quyết !

— “Cái thật sự , hàng xóm , một hai thì thôi, nhưng họ quá nhiều , đành nghĩ nhiều…”

Sự tò mò của Phương Đức nổi lên, rốt cuộc là chuyện gì?

— “Họ , Phương Yên trông giống bố, từ nhỏ giống!” Phương Vân .

Phương Đức…

Mặt ông cau :

— “Cô trông giống mà!”

— “Tóm giống bố.” Phương Vân đáp.

Phương Đức… “ phần nào cũng vẫn giống, cái bố cần…” (khiêu khích!)

Phương Vân thở dài, gì.

Khi lên xe, cô nổ máy, vài , cuối cùng kiềm chế , :

— “Bố ơi, con còn một câu nên .”

Phương Đức thở dài:

— “Đừng ,反正 ai cản con.”

— “Cái thật sự xúi giục , mà là sách về sinh sản mà Đường Trinh mang về cho xem ….”

Chân mày Phương Đức nhảy lên, Đường Trinh xong ? Còn mang sách sinh sản cho cô xem nữa ?

gần đây mấy chuyện kiểu nhiều quá, Phương Đức bắt đầu chút nghi ngờ…

Phương Vân :

— “Bố ơi, bố thôi là , thật sự là sách chuyên môn cô mang về, tài liệu nội bộ, thì mấy thứ ?”

Phương Đức gật đầu trong lòng, thì kỹ phân tích xem .

Phương Vân :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-227-khong-phai-toi-noi-ma-la-sach-viet.html.]

— “Sách , qua nghiên cứu khoa học cho thấy, trẻ con dù con ruột, cũng thể giống ông bố ‘cắm sừng’, ví dụ vợ ngoại tình với đồng nghiệp, dù chỉ một , mà vô tình thai, đứa trẻ sinh giống chồng.”

— “Tại ?” Ba giọng cùng vang lên trong xe.

Họ đều quá tò mò! Làm chuyện như thế chứ?

— “Vì vợ thường quan hệ với chồng, cơ thể sẽ lưu … gen của chồng, chỉ cần một hạt giống ngoài đó dính gen , thể ảnh hưởng đến ngoại hình.” Phương Vân .

Cô nhớ , bây giờ khái niệm gen , chỉ là phổ biến ở trong nước, nên cô gì sai.

Còn việc kết quả vài chục năm mới nghiên cứu, hôm nay cô tiết lộ… cũng , ba cũng ngại !

Quả nhiên, họ cũng ngại luôn!

Mặt Phương Học và Phương Vân đỏ bừng! Họ vô tình thứ nên ! Quả thật, thể chuyện với kết hôn! Quá ngại!

Còn Phương Đức, từ đó đến nay gì nữa, mặt tối đen như mực.

Ông cũng nhịn, dám hỏi Phương Vân chuyện đó thật !

Một là sợ thật, hai là sợ cô mấy chuyện đắn!

Xuống xe, Phương Đức mặt đen bảo:

— “Sau chuyện, tiên nghĩ kỹ, liệu thể ! … Thôi, coi như cầu xin con!”

Phương Vân mặt ngây thơ:

— “Sách mà, chỉ , ? Vậy làm mà in lên sách để ?”

Phương Đức… nội dung cao siêu thế , đúng là chỉ sách y khoa chuyên môn mới ! Mà tiếp cận sách y khoa chuyên môn chỉ thể là Đường Trinh!

Được , lắm!

— “Lúc nãy con nên cho cô , Thịnh Phi Bạch ở trọ ở nhà nghỉ nào.” Phương Đức .

Phương Vân :

— “Cô tự hỏi sẽ thôi.”

Phương Đức gì nữa, lên lầu.

Phương Học và Phương Vân bên cạnh .

Phương Học :

— “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy …”

Hắn dường như , nhưng như !

Phương Vân nhỏ giọng:

— “Nhỏ Yên thật sự con bố ?”

Phương Vân đáp:

— “Tôi .”

Phương Học…

Phương Vân…

— “Vậy lúc nãy cô còn như !” Phương Vân hạ giọng.

Phương Vân :

— “Tôi gì cơ? Lời hàng xóm các ? Còn chuyện trong sách, chỉ nhắc thôi.”

Hai im bặt.

Bây giờ hàng xóm nào chẳng lỡ mồm vài câu: “Trời ơi, đứa trẻ giống bố nó,” “Trời ơi, đứa trẻ giống nó.”

thì thật sự nhận , cho vui.

thật sự giống, cho vui.

giống cũng giống, cố ý gây chuyện, xem vợ chồng cãi !

Phương Học và Phương Vân thật sự , chỉ về Phương Yên, mà còn về Phương Vân nữa!

Thực Phương Vân cũng giống Phương Đức lắm, giống ruột hơn.

bây giờ , dù giống Phương Đức, cũng chắc là con ruột, làm đây?

Yêu thì làm đây, thuốc nhỏ mắt nhỏ xong, cô về nhà ngủ!

Không, nhặt trứng!

Còn Phương Đức nghi ngờ … ông dám, bây giờ ông quý cô con gái quá~

Phương Đức cả đêm ngủ, chuyện hôm nay với ông quá sốc, kém gì ngày Phương Vân kết hôn, về nhà bố “sắp xếp” ông.

Hôm nay Phương Vân “sắp xếp” Phương Yên từ nguồn gốc sự sống…

Ông trong đó chắc chắn phần trả thù Phương Yên vu oan cho cô bỏ tiền, nhưng vẫn nghĩ tới lời cô .

, sách cũng … làm mà sai !

Hơn nữa, Đường Trinh cũng là Đường Trinh ông nghĩ, là đồng nghiệp của vợ?

Ông chợt nhớ đến gặp ở bệnh viện, thấy đồng nghiệp cùng Đường Trinh

Con gái đang ngầm ám chỉ ông điều gì ?

Loading...