Lần Phương Đức Phương Anh cô phát hiện Đường Trinh cất giữ thuốc, chỉ tin 90%.
Mặc dù hợp lý, nhưng cái miệng của con gái … thể tin !
Cô nóng vội, bịa chuyện để vu oan Đường Trinh cũng thể.
Anh chỉ sự thật.
Thật vài đường vòng, tìm đến vợ một bạn của , tình cờ cùng bệnh viện với Đường Trinh, nhờ cô để ý vụ “rửa lọ thuốc”.
Đường Trinh cẩn thận, tất nhiên thể rửa lọ thuốc mặt khác.
chỉ cần chú ý thì vẫn phát hiện vấn đề.
Vài ngày , vợ bạn đến gặp , giọng phức tạp rằng cô thấy Đường Trinh rửa lọ thuốc, nhưng phát hiện tất cả lọ thuốc nguy hại trong khoa đều do Đường Trinh xử lý.
Cô còn lén xem các lọ Đường Trinh xử lý, thấy khác hẳn với lọ thuốc dùng bình thường, bên trong bên ngoài đều vết nước, đúng là rửa.
Lúc đó Phương Đức mới tin Phương Anh !
Con gái tuy lúc nào cũng linh tinh, nhưng hướng lớn thì bao giờ sai!
Giờ cô Đường Trinh sẽ cho một bát “thuốc chuột”, cũng thể… đúng là “độc phụ nhân tâm”!
“Anh , chồng cũ cô đang ở khách sạn Triều Dương, họp 7 ngày ở đây, 2 ngày, còn 5 ngày nữa, làm bây giờ?” hỏi.
“Làm ơn, để một đứa trẻ làm việc ? Phải làm , tất nhiên là tự nghĩ cách .” Phương Anh đáp.
Phương Đức… quên thật là cô bé còn nhỏ!
điều đó cũng nhắc nhở : “Cô, cô, cô, cô rảnh thì sách đàng hoàng ! Đừng mấy thứ linh tinh!”
“Đại Lang, sắp uống thuốc .” Anh lập tức nhận câu kinh điển từ , Thủy Hử, mà từ cái gì đó của Mei!
Phương Đức vài bước, lo lắng : “Sách ? Nộp ngay!”
“Không nộp .” Phương Anh : “Đó là hồi nhỏ Phương Yên lấy từ bạn cùng lớp đem chia cho .”
“Gì cơ? Phương Yên cũng ?” Phương Đức tin: “Cô còn nhỏ! Cô chẳng gì ! Cô …”
Phương Anh cứ lè lưỡi, cha lúc nào cũng nghĩ con nhỏ, ngây thơ, trong sáng… Ngây thơ cái gì chứ.
Phương Đức cô lè lưỡi làm mất lời, lẩm bẩm: “Đường Trinh hại con… cô chắc thể hại cả con ruột chứ?”
“Anh thật hiểu lầm cô , cô đưa sách cho Phương Yên xem , mà là Phương Yên tự mang về từ trường, do bạn cô thích tặng quà sinh nhật.” Phương Anh tiếp tục “nổ bom”.
“Gì cơ? Cô thích con trai ?” Phương Đức hạ giọng kêu.
“Có gì mà kinh khủng , cô cũng 16 tuổi mà.” Phương Anh : “Tôi 16 tuổi, còn đồng ý cho Lâm Hồng và hẹn hò, cô 16 tuổi những chuyện ?”
Phương Đức chột ngay… miệng vẫn cứng: “Không ý , em gái cô từ nhỏ thật thà, trẻ con hết mức, ngay cả bây giờ cũng thế, cô bán mất còn đếm tiền cho cô!
“Giờ cô yêu, chỉ là thiệt thôi! Bị ăn sạch xương cốt còn gì! Làm so với cô? Cô ăn mà còn gì sót !”
Phương Anh hừ một tiếng, coi như khen cô !
Cô tiếp tục nhét thuốc cho : “Anh lo muộn , từ lớp 7 cô hẹn hò , đến giờ lẽ đổi năm sáu . Anh nhanh về nhà dạy dỗ cô con gái ngoan ngoãn, hiền lành của .”
Phương Anh :
— Khi bố nghĩ kế hoạch, thì đến nhà tìm con.
…
Cả buổi chiều, Phương Đức đều lơ đãng.
Cũng quá lo lắng cho con gái út, con gái thứ hai đúng, giờ lo cũng muộn… Anh đang nghĩ kế.
Làm để loại bỏ “độc thù” Đường Trinh khỏi đời !
Anh thật sự uống thuốc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-223-co-ay-map-len-roi.html.]
Cả buổi chiều suy nghĩ, nảy bảy phương án, nhưng cuối cùng quyết chọn phương án nào.
tiên, về nhà dạy dỗ con gái út!
Hy vọng bây giờ vẫn quá muộn.
Anh… dám về một , giữa đường rẽ, gọi con trai cùng, cùng về nhà.
Phương Học chẳng hiểu chuyện gì, Phương Đức cũng tiện với nó, nó còn tưởng cùng để ăn ở nhà Phương Anh.
Hăm hở tới ngõ… thì Phương Đức kéo về nhà.
Ở nhà, Đường Trinh tan ca về, đang nấu ăn.
Trong nhà thoang thoảng mùi cơm canh, là mùi quen thuộc.
Phương Đức lập tức thấy tâm trạng phức tạp.
Anh học theo cách Phương Anh, mở cửa , mà ngoài cửa, chút gì đó.
Quả nhiên, làm thất vọng.
Tiếng Phương Yên vọng từ trong nhà:
— Mẹ ơi, là cải xào nữa? Con ăn thịt! Lâu con ăn thịt!
— Muốn ăn thịt thì tìm bố con . — Đường Trinh lạnh lùng đáp.
— Con tìm ? Con còn nhỏ, bố là chồng , tìm? — Phương Yên hét lên.
Giọng hống hách.
Đường Trinh lập tức cầm thìa , định đánh cô:
— Sao dám chuyện với như ? Mẹ là con! Ăn uống của , phục vụ con, con còn hằn học?
Biểu cảm của cô đáng sợ, khiến Phương Yên sợ, nhưng cô cứng miệng, gần đây bỗng nóng nảy, lập tức hét:
— Mẹ hét với con làm gì! Ly hôn còn thịt ăn! Mẹ còn dám hét!
— Gì cơ? — Đường Trinh tức đến sắp ngất, cầm thìa rượt đánh cô, hét:
— Ăn ăn ! Con chỉ ăn! Nhìn con bây giờ, mập lên thế nào ? Sắp đuổi kịp con nhỏ c.h.ế.t tiệt , mà con còn mải mê ăn!
— Con mập ? Con chỉ mập một chút thôi mà! … Mọi đều bảo con mập trông dễ thương hơn mà! — Phương Yên chạy hét.
Gần đây cô bé thực sự mập lên…
Nửa tháng cô cảm, sợ gây viêm phế quản, cứ cảm là uống siro ho cho đến khi hết cả chai, cảm mới khỏi, may mà viêm phế quản.
Chai siro đó là do Phương Anh đổi lọ thuốc.
Mà cái lọ đó, Đường Trinh tích trữ lâu , bởi Phương Anh lâu lắm uống thuốc, nên vẫn còn nhiều.
Kết quả là Phương Yên gần đây mập, quá nghiêm trọng, nhưng cũng tăng 10 cân.
Cô bé 16 tuổi đang tuổi phát triển, Đường Trinh cũng nghĩ nhiều, gần đây Phương Yên gào ăn thịt, nên cứ coi là do ăn mà mập.
“Bịch” một tiếng, cửa lớn đẩy mở.
Phương Đức mặt đen cửa, thẳng Phương Yên, quả thực mập hơn … nhưng tâm điểm của ở đây, Đường Trinh làm thể hại con gái ruột? Cô bé chỉ mập lên thôi.
Điểm chú ý của là chuyện khác.
— Mọi bảo con mập trông dễ thương hơn? Mọi là ai! — Anh hỏi.
Phương Yên giật , cúi đầu, tội :
— Mọi … là mà, là các bạn cùng lớp, họ đều bảo con mập trông dễ thương hơn!
Phương Đức dễ lừa như .
Quả nhiên, cô con gái thứ hai của bao giờ dối chuyện quan trọng! Vừa nãy hiểu lầm cô bé ~