“Những ăn trả tiền đó là tài xế của một nhà máy phân bón ở tỉnh khác, hành động cực kỳ ngạo mạn và bá đạo, hơn nữa họ tán gẫu, phân bón của họ chỉ bán ngoài tỉnh, bán trong địa phương.”
Phương Dung : “Tôi thấy ! Chắc chắn chuyện mờ ám trong đó!
“Tôi bí mật tìm cơ hội, lấy một nắm phân bón từ xe họ, đoán xem thế nào? Quả nhiên đúng như đoán! Tôi chỉ một nhận họ bán phân bón giả!”
“Không đúng, cô một mà nhận phân bón giả? Cô từng làm ruộng ? Cô phân bón?” Lãnh đạo cuối cùng cũng cô dẫn lạc hướng!
“Lãnh đạo, chắc ông , làm ruộng cũng là tay khá lắm… chuyện xa quá, chuyện chính, phát hiện họ bán phân bón giả, nhưng xử lý , chuyện thuộc quyền , họ là tỉnh khác, cũng ai quản.
“Tôi là thật thà, trong lòng giấu chuyện gì, gì là ngay.”
Lãnh đạo gật đầu, hiểu !
“Lần đừng chuyện quá sớm như .” Ông .
Khảo cổ ? Sao bắt đầu từ thời Ngũ Đế?
“Ừ ừ!” Phương Dung ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục: “Tôi kể chuyện cho chị , chị xong liền sốt ruột, bán phân bón giả là hại dân hại nước, chuyện lớn như mà thấy là thể can thiệp!”
Ánh mắt lãnh đạo sáng lên, chị gái đúng là .
“Tôi đồng ý với ý tưởng của chị , nhưng làm , may mà chị cũng thông minh, chị nghĩ một ý , dẫn đồng nghiệp điều tra ngầm nhà máy phân bón đó, bí mật ghi quá trình sản xuất phân bón giả, bằng chứng thì thể kiện họ.” Phương Dung .
Nếu đưa công lao cho Phương Nguyên, thì cứ để cô tỏa sáng hết cỡ!
Ý tưởng điều tra ngầm ai nghĩ thật quan trọng lắm, nhưng gán cho Phương Dung, khác chỉ khen một câu: thông minh.
nếu khéo còn phản tác dụng, sẽ cô nhẫn tâm, đẩy chị chỗ nguy hiểm, chẳng quan tâm cô sống c.h.ế.t !
Vì , ý tưởng là Phương Dung tự nghĩ… cô tự nghĩ, công lao của cô càng lớn.
Vừa dũng cảm khôn ngoan!
Lãnh đạo liên tục gật đầu, mắt sáng lên, đúng là nghĩ : “Chị cô dũng cảm khôn ngoan! Chị ? Đi theo ?”
“Rồi! Cùng ngày khỏi Bắc Kinh, đưa họ đến nhà máy phân bón mới đến nơi đóng quân. Tôi định ở ngoài tiếp ứng họ, nhưng chị cương quyết cho, rằng một lạ lái xe nhỏ mà ở lâu ở thị trấn đó sẽ nghi ngờ, đành rút …”
Phương Dung : “Lãnh đạo cũng , thực chính…”
“Dừng! Đừng vòng vo nữa, chị cô ở nhà máy phân bón thế nào ?” Lãnh đạo sốt ruột hỏi.
Ông ! Chạm đến lòng!
“Ôi, ông , lúc tới nhà máy phân bón, thấy đang cháy lớn, lửa dữ dội! Tôi lo cho chị , lao tìm, thì thấy chị cùng vài đồng nghiệp m.á.u me đầy chạy .
“Chị ăn mặc tả tơi, mùa đông chỉ mặc đồ trong… Tôi còn thấy một cầm d.a.o chặn họ, định g.i.ế.c họ, liền lao cứu, lãnh đạo , thực võ công cũng khá …”
“Dừng! Chị cô họ ở xe ? Bị thương nặng ? Tôi sẽ cho đưa họ đến phòng y tế!”
Lãnh đạo gọi hai cuộc điện thoại, liền lái xe nhỏ đến đón.
Khi đón luôn tiện khám , còn xe nhỏ thì để ngoài, khám xong mới lái .
Phương Dung xong tất cả những gì cần , phần còn để lãnh đạo tự hỏi.
Hai cùng đến phòng y tế.
Vì họ bộ, còn Phương Dung và xe, nên khi họ đến thì Phương Dung đang kiểm tra.
Sau cả chặng đường gập ghềnh, vết thương của Phùng Tả và Phùng Hữu bắt đầu rỉ m.á.u ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-209-lan-sau-dung-noi-chuyen-qua-som.html.]
Lãnh đạo vết thương do d.a.o hai thanh niên, ngay lập tức nhận định họ là võ nghệ, và hai cũng né tránh kịp thời, nếu bây giờ họ còn mà là .
Hoặc chôn sống.
Nhìn sang Phương Nguyên, quả nhiên trông cô đoan trang, thông minh và điềm tĩnh.
Phương Nguyên là xinh , cô gương mặt kiểu tiểu thư lớn lên trong yên bình, còn Phương Dung vẻ “phá nước hại dân”.
Để các ông già , chắc chắn Phương Nguyên đáng tin hơn!
Khi gặp lãnh đạo đến, cô lập tức lên, chào hỏi một cách tự tin, kiêu nhún nhường.
Cô vẫn mặc áo của Phương Dung.
Áo lãnh đạo mấy ngày thường thấy Phương Dung mặc, ấn tượng khá sâu sắc.
Nhớ đến chuyện Phương Dung kể nãy, những gì Phương Nguyên thể trải qua, cách cô cố gắng kìm nén sợ hãi và tỏ điềm tĩnh, lãnh đạo càng ấn tượng với cô.
“Đứa bé ngoan, đừng sợ, các con an .” lãnh đạo .
Mắt Phương Nguyên đỏ lên, nhưng cố gắng để nước mắt rơi.
Phương Dung liền : “Chị đừng , giờ chúng rời xa xa, bọn họ cũng chúng là Bắc Kinh, trả thù chắc cũng tìm …”
“Trả thù?” lãnh đạo nhăn mày: “Trên đường các con báo cảnh sát ?”
“Không dám!” Phương Dung chỉ ba nhốt ở góc như chim cút: “Đây đều là công nhân ép làm việc trong nhà máy đó, thực còn kể xong… Họ cả khu đó là phạm vi của đối phương, báo cảnh sát cũng vô dụng, nên dám ở lâu, đêm đó mới đến tìm ông.”
Lãnh đạo hiểu , dám sản xuất phân bón giả vô pháp vô thiên, dám đốt nhà, g.i.ế.c , nô dịch công nhân? Lực lượng như chắc chắn bảo kê.
“Biết , các con băng bó xong thì nghỉ ngơi , còn cô theo .” lãnh đạo với Phương Dung: “Lần kể từ từ.”
Phương Dung đưa tay cầm chiếc ba lô mà Kỷ Nhân đang ôm tay: “Đi thôi, sự thật đây.”
Lãnh đạo liếc qua ba lô, gì, hai về văn phòng.
Ông tiên hỏi rõ địa chỉ, gọi vài cuộc điện thoại, nhờ các đơn vị em gần nhất bắt, thông qua lực lượng địa phương.
Phương Dung trong lòng gật đầu, đây mới là mục đích chính cô đến.
Chứ chỉ là để “bôi mắt” cho cha con Lý Giới, đó chỉ là việc phụ.
Cảnh sát địa phương thể xử lý , mà về Bắc Kinh thì quá xa, quan hệ ở Bắc Kinh phức tạp, sự việc thật sự nhỏ, chuyện “mất ba mươi nghìn” của cô.
Một cuộc gọi của Vương Quân giải quyết xong.
Lần , Vương Quân cũng xử lý .
Chỉ lãnh đạo tại trụ sở mới xử lý !
Giao cho ông, là xong, vài cuộc điện thoại để em chạy việc thôi!
Lãnh đạo đặt điện thoại xuống: “Lần kể thoải mái , từ đầu… từ lúc chị nhà máy… hình như cũng .”
Phương Dung vỗ ba lô: “Chị cũng nghĩ đến vấn đề , chị sức mạnh của lời đủ, chắc tin, hình ảnh và sự thật. Lãnh đạo, máy nào phát băng video ?”
Cô mở ba lô, để lộ thiết bên trong.
“Ồ? Đây là đồ thải từ chúng , cô ?” ông hỏi.
“Nhìn thấy ông lão nãy ? Chị cùng thời gian là phim, đây là phóng viên chiến trường…” Phương Dung khen Kỷ Nhân một trận.
Đã hứa sẽ giúp “ông già” một , cô là làm, lời giá trị!