Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 177: Anh cả tốt của tôi, không có anh tôi biết sống thế nào

Cập nhật lúc: 2025-11-08 15:47:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Ngọc khoanh tay, Lâm Kỳ và lạnh.

Lâm Kỳ thực sự đến nỗi ngu, trí lực bình thường, chỉ là trong lòng chút khiếm khuyết, vẫn trưởng thành lắm.

Cậu đoán , hóa Tôn Bằng nhân cơ hội lén lấy thêm 10 đồng.

Cảm giác như mặt đang đau nhói!

“Không thể nào! Chúng đếm nữa!” Lâm Ngọc .

Cậu xem Tôn Bằng đến mức nào là mất mặt.

Lâm Kỳ gì, cúi đầu đếm tiền.

ánh mắt vẫn liếc về phía tay Tôn Bằng.

Tôn Bằng thấy, nhưng vẫn tự tin.

Thủ thuật “sư phụ” dạy ! Một tên ngốc làm ?

Đếm xong, la lên: “Ủa? Tôi nhập sai , nhiều 5 đồng, thực tổng cộng là 165! Các thu thiếu 35 đồng! Không tin thì đếm .”

Cậu nhét 1 đồng tay Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ cũng tò mò c.h.ế.t , nãy kỹ , chẳng thấy Tôn Bằng lấy tiền!

cuối cùng đếm xong, đúng là thiếu 35 đồng.

“Các sa thải.” Lâm Ngọc .

Tôn Bằng sững sờ, chẳng coi lời đó gì.

“Cậu nhóc ?” lạnh: “Người sa thải mới đúng, ngày đầu ăn trộm tiền, ai còn dám dùng!”

“Tôi ăn trộm tiền.” Cậu lật hết túi, trong còn một xu, túi xách cũng trống trơn.

Tôn Bằng : “Không lấy, nhưng thu thiếu tiền!”

, dù thu thiếu tiền.” Lâm Ngọc : “Vậy hai các làm gì? Xưởng thuê các một ngày 5 hào, thương hại các mà cho ăn ? Nói là để trông quầy, các trông kiểu gì? Một ngày thiếu 35 đồng! Thế thì ai dám dùng mấy kẻ vô dụng!”

“Cậu!” Tôn Bằng lúc gì.

Tiền lấy là do thu thiếu, thu thiếu là giữ tiền để khác lấy.

Hơn nữa, còn cố tình để lấy vài đồng.

Vòng bạn bè của khá rộng!

Rảnh rỗi thì chơi phố phường, hoặc rạp chiếu phim, công viên, quen một “bạn bè”.

Vừa nãy thấy một hiệu, lấy .

Rồi đó rủ thêm vài nữa… tổng cộng chục .

Nếu bán nhanh, tiền sẽ còn nhiều hơn.

“Anh hai, lục , nãy thấy nó lấy trộm 15 đồng.” Lâm Ngọc .

“Đồ nhảm!” Tôn Bằng sững , thật sự thấy? nghĩ Lâm Ngọc đang lừa: “Cậu mắt nào thấy? Đừng vu oan.”

Cậu cũng lục túi, bốn túi trống trơn.

Cậu ủy khuất Lâm Kỳ: “Anh cả! Anh thấy ? Đây là chuyện ai làm ! Vì tiếng của , nhà nào mất đồ cũng quy kết ! Bây giờ đến cả em trai cũng thế!

“Rõ ràng là nó thu thiếu tiền, mà đổ tội ăn trộm!” Cậu : “Làm mà khó thế ?”

Phương Anh qua thu thùng kho, vô tình thấy xanh nam”, lập tức thấy buồn .

Hiếm gặp, gặp một mánh , mà còn trai nữa.

“Sao chị đến?” Lâm Kỳ thấy , bối rối.

“Tôi đến xem kết quả công việc hôm nay của các , thế nào ?” chị hỏi.

Lâm Kỳ ấp úng: “Thiếu 35 đồng.”

“Vậy , hai trông quầy sa thải.” Chị .

“Cái gì cơ? Ai cho phép? Chị là ai? Là vợ Lâm Kỳ thì ? Chuyện liên quan chị!” Tôn Bằng hét.

“Tôi vẫn là trưởng xưởng thùng .” Phương Anh : “Tôi bảo sa thải, , còn nhận . Giờ trả tiền ăn trộm, xong .”

“Gì cơ?” Tôn Bằng sững , trưởng xưởng ? Thật ?

lúc quan trọng…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-177-anh-ca-tot-cua-toi-khong-co-anh-toi-biet-song-the-nao.html.]

Cậu hét: “Tôi ăn trộm!”

Cậu ủy khuất Lâm Kỳ : “Anh cả~ thấy ! Chị chẳng gì, lời khác là ăn trộm! Giống như mấy đường vu oan cho !”

Lâm Kỳ… bối rối.

Vừa nãy thấy đếm tiền, thật sự thấy lấy tiền, lẽ thật sự là đếm sai, ăn trộm?

Phương Anh liếc một cái: “Lục .”

“Trong túi trống trơn …” Lâm Kỳ .

Phương Anh… “Tôi bảo lục là lục, hiệu lực ?”

“Có hiệu lực.” Lâm Kỳ gì, tiến đến cởi áo Tôn Bằng.

Phương Anh mới thở phào.

Nếu , mỗi ngày đều ăn chửi! Không ăn đủ 10 quả chua, ăn cơm!

Tôn Bằng lập tức né, liếc Trương Phi.

Hai hợp tác lâu, hiểu ý .

Trương Phi đến lượt .

Cậu lập tức hét câu quen thuộc: “Cậu làm gì? Không ai ức h.i.ế.p trai !”

Đấm thẳng đầu Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ sững : “Cậu gọi ?”

Trương Phi hét: “Chỉ Tôn Bằng là em !”

Tôn Bằng sợ hãi, mắt trợn, nhưng Trương Phi thấy.

Tim Lâm Kỳ lạnh lùng, đúng là giả hết.

Thiếu niên nổi loạn đánh, ai đáp trả, trừ cha ruột.

Giận quá, cha cũng .

Lâm Kỳ bắt đầu đánh Trương Phi.

Gần đây học mấy chiêu với Phùng Tả Phùng Hữu, ăn uống đầy đủ, lực khỏe, vài chiêu là hạ Trương Phi.

Rồi sang lục áo Tôn Bằng.

Tôn Bằng la: “Anh cả, Trương Phi coi cả, nhưng thật lòng coi cả, cả đời cả của ! Giờ cũng tin , sống còn để làm gì…”

Cậu mắt đảo khắp nơi, tìm chỗ để đập đầu tường.

Lâm Kỳ làm chậm tay.

Phương Anh… may mà là nam! Lại còn !

lừa Lâm Kỳ thế là đủ.

Chị tự tay cởi áo khoác Tôn Bằng.

Tôn Bằng giật , nhưng vội, vì trong áo túi bí mật, khác phát hiện.

ngay giây tiếp theo, chị lấy 15 đồng từ một miếng vá gấu áo, tiền 1 đồng.

Chị cầm tiền, “bốp bốp” tát Lâm Kỳ, kịch tính : “Anh cả, cả của , , lấy ai tiền đây? Không tiền, sống còn để làm gì?”

Mặt Lâm Kỳ đỏ lên, cuối cùng sưng tấy chảy máu.

Tất nhiên, cũng thể do Phương Anh quá mạnh tay.

Chị thật sự giận, nương tay.

Lâm Kỳ đó tránh, chịu hết.

Tôn Bằng hoảng vài giây, lao tới Lâm Kỳ, dang tay che chắn: “Đánh thì đánh ! Không ức h.i.ế.p cả ! Ai cũng !”

Phương Anh…

Chị khách sáo nữa!

Cầm tiền “bốp bốp” tát mặt Tôn Bằng.

15 tờ tiền 1 đồng, dày, gấp , dai, võ, đánh mặt còn đau hơn tát tay!

Tôn Bằng đầu ngỡ, hai giật , ba mới né , ôm mặt : “Chị… tiền ăn trộm! Bản là tiền của ! Tôi tích góp từ lâu!”

“Trong túi Trương Phi cũng tiền, thể lấy tiền của khác đều là của các chị !”

Loading...