Góc Lương Hành Chu
Đơn vị cơ hội điều chuyển đến Hoàng Giang Thị.
Tôi do dự mà đăng ký ngay lập tức.
Lúc , tiền bối đến tiễn.
Anh vỗ vai : "Tiểu Lương thật đấy ? Sao đột nhiên đến Hoàng Giang?"
Tôi : "Tôi còn định giới thiệu con gái cho cơ, con bé nghiệp đại học năm nay đấy."
Tôi : "Tôi trong lòng , nhiều năm ."
"Cô ở Hoàng Giang."
Tiền bối ngạc nhiên .
Sau , khi đơn vị cũ nhắc đến , họ gọi tên nữa, mà bằng biệt danh "Người si tình" (Đại Tình Chủng).
Tôi si tình, là một kẻ nhát gan.
Lén theo dõi Weibo của Lục Khê suốt ba năm, mà còn dám gửi một tin nhắn riêng tư nào.
Không nhát gan thì là gì?
Tôi bao giờ nghĩ sẽ gặp Lục Khê trong cảnh như thế.
Cô mặc chiếc áo khoác đen, bước từ ga tàu điện ngầm.
Tôi ngây một lúc, Tiểu Tây kéo tay : "Anh, thôi."
Lần ngoài là để đưa nó học lớp năng khiếu.
đột nhiên cảm thấy, nếu bỏ lỡ đêm nay, lẽ sẽ khó cơ hội gặp Lục Khê.
Ý nghĩ xuất hiện, liền hoảng hốt hiểu tại .
Tôi cúi xuống Tiểu Tây năm tuổi.
Tôi xổm xuống nó: "Tiểu Tây thấy cô gái xinh mặc áo đen đằng ?"
Tiểu Tây gật đầu.
Tôi : "Anh mua kẹo hồ lô cho em, em giúp một việc ?"
Trẻ con dễ mua chuộc, một cây kẹo hồ lô là đủ .
Tiểu Tây theo Lục Khê, còn thì cách họ một quãng xa.
Khoảng hơn mười phút , Lục Khê cuối cùng cũng phát hiện nhóc con theo phía .
Cô hỏi han xung quanh nhưng ai để ý.
Tôi thấy cô bắt đầu chuyện với Tiểu Tây.
Phải thừa nhận là căng thẳng lúc .
Không Tiểu Tây thuộc lòng điện thoại của .
Khi cuộc gọi từ lạ đến, suýt nữa làm rơi điện thoại.
"Alo, xin chào."
Tôi cố gắng giữ cho giọng bình thường nhất thể.
Lục Khê theo lẽ thường.
Cô : "Em trai đang ở trong tay ."
Tôi cố nín , cô gái đằng xa đang bực bội dậm chân.
... Hơi đáng yêu.
Sau khi cúp điện thoại, thấy Lục Khê tháo chiếc khăn quàng cổ cổ , cẩn thận quàng lên cổ Tiểu Tây.
Cảnh tượng khiến nhớ đầu tiên gặp cô .
Cô cũng tặng một chiếc khăn quàng cổ.
Thấy thời gian gần đủ, mới bước tới chỗ họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/em-la-thien-than-trong-tim-toi/chuong-5.html.]
Quá trình suôn sẻ.
Tôi WeChat của cô .
Ban đầu còn mời cô ăn, nhưng đơn vị đột ngột gọi điện báo việc gấp.
Trước khi , nhịn một cái, cô đang mỉm vẫy tay chào .
Tôi mừng thất vọng.
Thất vọng vì cô nhận .
Vui mừng vì tối nay và cô làm quen từ đầu.
---
Tôi thường tự hỏi, nếu Lục Khê là một tâm cơ như , liệu cô ghét .
Dù thì việc bày quán bánh kếp ngay cổng khu nhà cô cũng là do giành giật từ một loạt nhiệm vụ.
Vì quá căng thẳng, làm một chiếc bánh kếp tệ hại.
Thực , tài nấu ăn của .
Sau đó, cô gọi điện cho , rằng giam giữ trái phép và đang cầu cứu cô .
Tôi làm đổ cả cốc nước trong đơn vị.
Tôi sợ cô nhóm đó phát hiện, càng sợ họ đường cùng sẽ làm hại cô .
May mắn , Lục Khê lanh lợi.
Cô trốn kỹ cho đến khi vội vã chạy đến.
Tôi vốn chuyện với cô nhiều hơn, nhưng mấy bà cô hàng xóm quá nhiệt tình.
Tôi rủ Lục Khê công viên giải trí chơi, nơi mà cô luôn đến.
tìm lý do nào cả.
lúc , Tiểu Tây cầm cuốn sổ đến: "Anh ơi, truyện cho em ?"
Tôi nó, lập tức dậy.
Dì giúp việc đang nấu ăn, : "Dì ơi, dì bảo ngày mai cháu gái dì kết hôn ?"
Dì ngây : " , nhưng dì là ."
Tôi: "Cháu gái kết hôn , ngày mai dì cứ nghỉ ."
"Tiền xe sẽ thanh toán!"
Trở về phòng, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Khê.
"Ngày mai cô rảnh ?"
Nhờ Tiểu Tây, thể công khai gọi Lục Khê là bạn gái .
Mặc dù là giả, nhưng vẫn vui.
Lục Khê kể cho câu chuyện cô cứu vớt thiếu niên lầm lỡ thời cấp Ba.
Tôi gì, chỉ im lặng cô .
Cô cô cảm thấy thiếu niên đó giờ đang sống .
Trực giác của cô thật chuẩn xác.
Bởi vì...
Bây giờ em trai đáng yêu, và cũng tìm cô gái thích suốt bao nhiêu năm.
Tôi thực sự đang sống .
Trước lúc chia tay, trả chiếc khăn quàng cổ mà cô từng tặng .
Không lý do gì khác.
Tôi chỉ , dũng cảm một mặt cô .
Tôi chuẩn , tỏ tình với cô .
---