Bố rõ đụng đến họ, chỉ dám từ chối một cách nhẹ nhàng: "Thưa bà, thực sự xin ạ, chúng rời khỏi đây thì thực sự , bà xem thể đợi chúng tìm chỗ ở bán cho bà ? Cho chúng ở thêm một năm nữa?"
Người phụ nữ trung niên đó mặt mày biến sắc: "Tôi thể đợi , các nhanh chóng cút !"
Mẹ nhíu mày: "Thưa bà, bà thể vô lý như ? Căn nhà là của chúng , chúng bán thì bán, bán thì thôi! Làm gì chuyện mua bán cưỡng ép!"
Người phụ nữ liếc đầy khinh thường, giọng điệu mỉa mai: "Cái bộ dạng nghèo hèn của các cũng xứng ở căn nhà ? Con hẻm triển vọng phát triển tương lai như , sẽ một công ty lớn khai thác, các xứng ở đây ?"
Tôi thực sự nhịn nữa: "Cô ơi! Cô làm ơn phân biệt rõ đây là nhà của chúng cháu!"
Mặt phụ nữ trung niên tối sầm: "Mày dám gọi tao là cô? Các bán ? Được, đừng hối hận! Lúc đó các sẽ cầu xin chúng mua."
Người phụ nữ tức giận bỏ , vài ngày bố sa thải.
Xưởng ông làm việc 20 năm, chỉ vì ông chủ là bạn của giám đốc xưởng, một lời của , bố cuốn xéo khỏi xưởng.
đây là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình chúng .
Bố dường như già nhiều chỉ một đêm, nhưng khi thấy , ông vẫn xoa đầu : "Con gái bé nhỏ của bố đừng lo, bố sẽ nghĩ cách thôi, con chỉ cần chăm chỉ học hành."
"Cốc."
Có cây bút gõ nhẹ lên đầu , hồn đối mặt với khuôn mặt điển trai của Tạ Trầm.
Gai xương rồng
Tạ Trầm nhướng mày, tay chống cằm : "Cẩn Nhất, mấy ngày nay mất tập trung đấy."
Tôi dám thẳng mắt , vội cúi đầu xem bài: "Làm gì ."
Tạ Trầm nheo mắt, hứng thú quan sát : " việc giấu ." Một câu khẳng định.
"Không ! việc gì giấu chứ?"
Tạ Trầm hỏi thêm nữa, chỉ là ánh mắt tối : "Tốt nhất là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/em-la-dep-nhat/9.html.]
Tôi tưởng chuyện thế là kết thúc, ngờ Tạ Trầm tìm đến nhà .
Cặp vợ chồng đến, cùng còn giám đốc xưởng sa thải bố .
Lần , niềm nở tiếp đãi họ, còn họ thì vẻ đây làm khó , còn vì cuộc sống cúi .
Đã là sẽ để bố cuộc sống , nhưng trong tình huống thể làm gì.
Tôi cố gắng véo tay để giữ bình tĩnh, ngay khi sắp chịu nổi, kéo cổ áo .
Tôi ngẩng đầu, là Tạ Trầm với nụ lạnh lẽo.
Anh khẽ khẩy: "Cẩn Nhất, thật đấy, chuyện lớn thế dám giấu ."
Người phụ nữ trung niên cắn hạt dưa vứt vỏ xuống đất, chê bai bố .
Ông chủ mua nhà chúng vẫn đang làm khó, ghế uống đắc ý : "Lão Cẩn , nếu lúc đó sớm bán nhà cho chúng , thì công việc của cũng mất. Đã cho cơ hội , nhưng lấy. Anh đúng là điều..."
Lời dứt Tạ Trầm một cú đá ngã xuống đất.
Ông chủ mặt đầy chấn động: "Mày là thằng nào?"
Người phụ nữ trung niên chạy đỡ: "Các dám đá chồng ! Còn đá ngã xuống đất, các xong ! Các thực sự xong !"
Tạ Trầm hai tay cho túi quần, giọng lạnh lẽo: "Tôi các sốt ruột, nhưng các đừng sốt ruột."
Chưa đầy mười phút, cửa nhà xuất hiện một dãy xe.
Chiếc xe sang trọng đầu dừng, trong xe bước một nam một nữ.
Người đàn ông lịch lãm, phụ nữ thanh tao, và vô cùng xinh .
Chưa đến gần, phụ nữ tháo kính râm, giọng vang vọng: "Ai dám bắt nạt Cẩn Cẩn nhà ? Không sống nữa ?"
Bà qua vài bước nữa nắm lấy tay , vẻ mặt đầy thương xót: "Đây chính là Cẩn Cẩn nhà chúng ? Ôi, cuối cùng cô Tống cũng gặp cháu , cháu thật là ngoan quá! Cô thấy cháu trong nhật ký quan sát, đứa bé ngoan, cháu còn ngoan hơn cả lời Tạ Trầm kể! Lòng cô thấy cháu đều mềm hết cả..."