Những ngày  đó trôi qua như một cơn ác mộng. Tôi vẫn  làm, vẫn khoác lên  chiếc áo blouse trắng, vẫn nở nụ  trấn an bệnh nhân, nhưng bên trong, trái tim  như một bãi chiến trường tan hoang. Tôi cố gắng tập trung  công việc,  những ca trực đêm,  những cuộc phẫu thuật, để quên  nỗi đau đang gặm nhấm.  mỗi khi rảnh rỗi, hình ảnh Quân và lời thú tội của   hiện về, như một thước phim kinh hoàng chiếu  chiếu  trong tâm trí .
 
Tôi ,   thể giấu mãi chuyện ly hôn. Cha  , dù ở xa, vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm. Tôi , họ sẽ  sốc khi  tin.   cần  chuẩn  tinh thần, và  cần một  để chia sẻ, để tìm kiếm sự ủng hộ. Cuối tuần đó,  quyết định về nhà thăm cha . Tôi    về chuyện ly hôn, chỉ  rằng   về nghỉ ngơi vài ngày.
 
Khi  bước chân  căn nhà quen thuộc, nơi   lớn lên,   ôm chầm lấy , ánh mắt đầy lo lắng. “Con gái,  con gầy  nhiều thế? Có chuyện gì ?” Giọng   dịu dàng, nhưng  cảm nhận  sự bất an trong đó. Cha   ở ghế sofa,   với ánh mắt dò xét. Tôi ,   thể giấu họ  nữa.
 
Sau bữa cơm tối, khi cha  và   quây quần bên ấm ,  hít một  thật sâu, cố gắng giữ cho giọng   run rẩy. “Cha , con  chuyện  .” Tôi bắt đầu. Ánh mắt cha   lập tức đổ dồn về phía , đầy lo lắng. “Con và Quân… chúng con  quyết định ly hôn.” Tôi , từng chữ như một nhát d.a.o cứa  cổ họng . Căn phòng bỗng chốc chìm  im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.
 
Mẹ  đánh rơi chén   tay, nước  nóng tràn  bàn. Mẹ  , đôi mắt mở to,  tin  tai . “Cái gì? Con  gì thế? Ly hôn ư? Sao  thế ? Hai đứa vẫn hạnh phúc mà!” Mẹ  lắp bắp, giọng run rẩy. Cha  thì im lặng, nhưng ánh mắt ông đầy vẻ thất vọng và giận dữ. Ông là  đàn ông truyền thống, luôn coi trọng sự vẹn  của gia đình.
 
“Anh …     khác  ạ.” Tôi , giọng  nhỏ dần, như một lời thú tội. Mẹ  bật  nức nở, đưa tay ôm mặt. “Trời ơi! Sao  thế ? Thằng Quân… nó  làm  cái chuyện tày đình đó ?” Mẹ  luôn yêu quý Quân như con trai ruột. Cha  đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động khô khốc vang lên giữa  gian tĩnh lặng. “Thằng khốn nạn! Ta sẽ  tìm nó  chuyện! Sao nó dám làm thế với con gái ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/em-khong-con-khoc/chuong-5.html.]
 
Tôi vội vàng ngăn cha . “Cha, đừng mà! Con   chuyện với   . Mọi chuyện  xong  ạ.” Tôi   cha   lo lắng thêm. Tôi cũng   cha   đối mặt với Quân, sợ rằng  chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. Tôi  giải quyết  thứ một cách dứt khoát và nhanh chóng. Tôi kể cho cha   về việc Quân thú nhận   khác, về việc      tay trắng, về việc   yêu cầu   rời  ngay lập tức. Tôi  nhắc đến việc  đang mang thai. Tôi  giữ bí mật  cho riêng , ít nhất là cho đến khi  cảm thấy sẵn sàng.
 
Cha  hít một  thật sâu, cố gắng lấy  bình tĩnh. “Con gái, con  suy nghĩ kỹ ? Hôn nhân   là chuyện đùa. Có thể Quân chỉ nhất thời hồ đồ thôi…” Cha  vẫn còn chút hy vọng.   lắc đầu. “Không  cha. Con  quyết định . Con  thể tiếp tục sống với một  đàn ông  phản bội con. Niềm tin  mất ,  thể hàn gắn  nữa.”
 
Mẹ  ôm lấy , vỗ về. “Thôi  , con gái. Nếu con  quyết định như , thì cha  sẽ luôn ở bên con. Con đừng lo lắng gì cả. Về đây với cha , cha  sẽ chăm sóc con.” Lời  của  khiến  cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng nặng trĩu. Tôi ,   thể về sống với cha  mãi . Tôi là một  phụ nữ độc lập,   công việc,  cuộc sống riêng. Và  còn  một sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong .
 
Tôi ở  nhà cha  hai ngày. Hai ngày đó,  cố gắng tỏ  mạnh mẽ, bình tĩnh. Tôi giúp  nấu cơm, chăm sóc vườn cây. Tôi  chuyện với cha về công việc, về những dự định tương lai. Tôi cố gắng để họ tin rằng  , rằng   thể vượt qua  chuyện.  mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống,    thể ngủ . Nỗi đau vẫn còn đó, âm ỉ và dai dẳng.
 
Trước khi  rời ,   nắm tay  thật chặt. “Con gái, dù  chuyện gì xảy , con  nhớ rằng cha  luôn yêu thương con. Con  mạnh mẽ lên, vì bản  con, vì tương lai của con.” Tôi gật đầu, cố gắng mỉm . Tôi , cha  là chỗ dựa vững chắc nhất của .   cũng ,   thể dựa dẫm  họ mãi . Tôi  tự   dậy, tự  bước   con đường của riêng .
 
Trên đường trở về thành phố,  nhận  một cuộc gọi từ  lạ. Tôi do dự một lúc,  cũng bắt máy. Giọng  quen thuộc vang lên, lạnh lùng và xa lạ: “An Vy,   gặp em. Chúng  cần  chuyện về thủ tục ly hôn.” Đó là Quân. Lòng  chợt thắt . Tôi , đây mới chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến. Tôi hít một  thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Được thôi. Anh  gặp ở ?” Tôi hỏi, giọng  cứng rắn,  một chút cảm xúc. Tôi    rằng   còn là  phụ nữ yếu đuối của ngày xưa. Tôi sẽ đối mặt với , và  sẽ giành  những gì thuộc về . Tôi sẽ  nhượng bộ. Không một chút nào.