Tiếng đóng cửa vang lên khô khốc, xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Anh  . Căn nhà rộng lớn bỗng trở nên lạnh lẽo, trống rỗng đến đáng sợ. Tôi vẫn  đó, bất động, tay ôm chặt lấy bụng , nơi đứa con bé bỏng đang lớn dần. Cơn đau thể xác vẫn âm ỉ, nhưng nỗi đau trong tim còn dữ dội hơn gấp bội. Nó   là một nhát d.a.o cắt ngọt, mà là hàng ngàn mảnh vỡ của thủy tinh sắc nhọn đang cứa  từng thớ thịt, từng mạch máu, khiến   thở nổi. Mùi nước hoa rẻ tiền của cô  vẫn còn vương vấn trong  khí, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự thật kinh hoàng  xảy .
 
Đêm dài vô tận bắt đầu. Tôi  . Nước mắt  cạn khô từ khoảnh khắc   lời ly hôn. Giờ đây, chỉ còn  sự tê liệt, một cảm giác trống rỗng đến cùng cực. Tôi   phòng ngủ, nơi từng là tổ ấm của chúng . Chiếc giường rộng lớn bỗng trở nên lạnh lẽo, thiếu vắng  ấm của . Tôi  xuống, cuộn tròn  , cố gắng tìm kiếm một chút  ấm, một chút bình yên.  tất cả chỉ là hư vô. Tôi nhắm mắt , nhưng những hình ảnh về , về cô , về lời thú nhận tàn nhẫn đó cứ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.
 
Mười năm bên , mười năm của những kỷ niệm. Tôi nhớ ngày đầu chúng  gặp , tại một buổi giao lưu sinh viên. Anh là  trai cao ráo, lịch lãm với nụ  tỏa nắng. Tôi là cô gái rụt rè, chỉ  vùi đầu  sách vở. Anh  chủ động đến bắt chuyện, mời   uống cà phê. Cứ thế, tình yêu của chúng  nảy nở, tự nhiên và trong sáng như những mầm cây non  cơn mưa. Tôi nhớ những buổi hẹn hò  mưa, những   cõng  về khi   trật chân, những đêm thức trắng ôn thi cùng . Tất cả, giờ đây, đều hóa thành tro bụi.
 
Tôi nhớ năm năm , ngày cưới của chúng . Anh  hứa sẽ yêu thương, che chở  suốt đời. Cha  hai bên  vui mừng đến thế nào. Bạn bè hò reo chúc phúc. Chúng   cùng  vẽ nên một tương lai màu hồng, với ngôi nhà nhỏ, khu vườn xinh xắn và tiếng  trẻ thơ.  tương lai đó, giờ đây,  tan biến như bong bóng xà phòng vỡ tan trong  khí. Nỗi đau   chỉ là nỗi đau của một  vợ  phản bội, mà còn là nỗi đau của một  phụ nữ  cướp  giấc mơ,  tước đoạt niềm tin  tình yêu và cuộc sống.
 
Đứa con trong bụng , nó vô tội. Nó là món quà mà   mong mỏi bấy lâu nay.  giờ đây, sự xuất hiện của nó   trong một  cảnh nghiệt ngã đến thế. Tôi    đối diện với nó như thế nào,    giải thích cho nó về  cha  bỏ rơi  con   cả khi nó kịp chào đời. Một cảm giác tội  len lỏi trong . Phải chăng,   quá ích kỷ khi giữ  nó trong  cảnh ?  làm    thể từ bỏ m.á.u mủ của ? Làm    thể từ bỏ hy vọng cuối cùng của cuộc đời ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/em-khong-con-khoc/chuong-3.html.]
 
Tôi trở , tìm kiếm một tư thế thoải mái hơn, nhưng  thứ đều đau đớn. Bụng  vẫn quặn thắt, như một lời nhắc nhở liên tục về sự tồn tại của đứa bé, và về cả sự phản bội. Tôi là bác sĩ sản khoa,   rõ cơ thể  đang trải qua những  đổi gì. Tôi   cần  giữ bình tĩnh, cần  nghỉ ngơi, cần  chăm sóc bản  và đứa bé.  làm    thể bình tĩnh  khi cả thế giới của  đang sụp đổ?
 
Tôi khẽ vươn tay, chạm  chiếc gối sofa nơi   giấu hộp quà. Chiếc hộp vẫn còn đó,  lặng lẽ như một bí mật đau đớn. Tôi  mở nó ,    hai vạch đỏ tươi,  tìm  chút hạnh phúc mong manh đó.    thể. Tôi sợ rằng nếu   thấy nó,  sẽ  thể kìm nén  cảm xúc của  nữa. Tôi sẽ , sẽ gào thét, sẽ trở nên yếu đuối. Và   cho phép  yếu đuối  lúc .
 
Tôi     về đứa bé. Ít nhất là bây giờ. Tôi    hối hận vì những gì   làm. Tôi    đối mặt với hậu quả của sự lựa chọn của , mà   ràng buộc bởi sự tồn tại của một sinh linh vô tội. Tôi      vì trách nhiệm, vì nghĩa vụ. Tôi    nhận  sai lầm của ,  hối hận thực sự, nhưng  cũng , điều đó là  thể. Một khi niềm tin  vỡ, thì  gì  thể hàn gắn  nữa.
 
Đêm dài cô đơn trôi qua trong sự im lặng đáng sợ. Tôi  ngủ . Từng phút, từng giây đều là sự dằn vặt. Tôi nhớ  lời  : “Thực tập mới, xử lý việc  quen, hỏi linh tinh. Ngốc lắm.” Giờ đây,  mới nhận  sự tàn nhẫn trong từng câu chữ đó. Anh  gọi cô  là “ngốc lắm”, một cách trìu mến, một cách yêu chiều. Còn ,  vợ mười năm,   cùng  trải qua bao nhiêu thăng trầm,  là gì trong mắt ? Tôi là  phụ nữ  chọn để kết hôn, để  một cuộc sống  định, để che đậy cho những ham  bên ngoài ?
 
Tôi  dậy,   ban công. Gió đêm lạnh buốt, thổi bay mái tóc . Tôi  lên bầu trời đầy , nhưng  tìm thấy một chút bình yên nào. Tôi cảm thấy  thật nhỏ bé, thật yếu đuối giữa vũ trụ bao la .  ,   đặt tay lên bụng . Một cảm giác ấm áp lan tỏa, xua  phần nào sự lạnh lẽo trong . Vì con,   mạnh mẽ. Vì con,   vượt qua. Tôi sẽ  gục ngã. Tôi sẽ  để   thấy  yếu đuối. Tôi sẽ chứng minh cho  thấy,   thể sống  hơn, hạnh phúc hơn khi   . Và  sẽ nuôi dạy đứa con  thành một  mạnh mẽ, kiên cường,  bao giờ  chịu đựng nỗi đau mà  nó  trải qua. Bình minh  ló dạng, nhưng trong lòng , một quyết tâm sắt đá  hình thành. Tôi sẽ  bao giờ  đầu . Tôi sẽ  tiếp con đường của riêng , dù  khó khăn đến   chăng nữa. Và  sẽ  bao giờ để   cơ hội làm tổn thương   nữa. Không bao giờ.