28
Tim thắt , cảm nhận nỗi mất mát của :
“Sau khi nghiệp đại học em đổi , xin , em vẫn nhớ.”
Anh xoa đầu : “Anh tưởng sẽ gặp em nữa, ngờ nửa năm em công ty. Dần dần, phát hiện thích em. Vậy thôi.”
Tôi sốt ruột: “Vậy chịu sớm?”
Anh ho nhẹ, chút khó xử: “Anh em nhớ đến bộ dạng sa sút nhất của .”
Tôi tức tối nhéo tai : “Mà lúc mới công ty, còn hung dữ với em như thế.”
Anh luống cuống: “Anh theo đuổi con gái, chỉ gây chú ý thôi. Sau em thích Trình Dịch, hoảng loạn thật sự.”
Tôi trêu: “Anh nên cảm ơn Trình Dịch, hôm đó còn chúc em với dài lâu nữa kìa.”
“Thế ?” Tống Kiền bật : “Con thì tệ thật, nhưng mắt cũng khá. Thôi, trả đủ lương một tháng cho .”
Cười xong, Tống Kiền, thấy thương mừng.
Tôi ôm chặt , thì thầm:
“May mà vượt qua , nếu em cũng chẳng gặp một như .”
Tống Kiền như trút gánh nặng, ôm , khẽ trong lồng ngực
Tống Kiền ở nhà suốt hai tuần.
Anh cuối cùng cũng đường đường chính chính dọn căn phòng “chỉ dành cho bạn trai ở” , vui đến mức hận thể chuyển hết quần áo bốn mùa sang đây.
Tôi hỏi:
“Anh thật sự định ở hẳn chỗ của em ?”
Gai xương rồng
Tống Kiền nhướng mày:
“Anh định lừa em về nhà ở hẳn .
Tôi vớ ngay cái gối ném qua.
Anh nghiêm túc :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/em-den-cung-voi-anh-duong/18.html.]
“Nói thật, ở đây quá an , hôm đó nếu tình cờ tới, em sẽ xảy chuyện gì . Anh thật sự yên tâm khi để em ở một .”
Thật , mấy ngày ở cùng cũng thấy vui, nhưng ngoài mặt vẫn cố giấu:
“Tuỳ .”
Sắc mặt nghiêm , do dự :
“Anh … dẫn em về gặp bố , ?”
Tôi chẳng cần nghĩ nhiều:
“Được chứ.”
“Thật ?”
“Thật.”
Anh sáng rỡ, ánh mắt như phủ một lớp sương mờ, long lanh như sắp rơi lệ.
Tôi vội hỏi:
“Anh thế?”
“Anh vui vẻ.” Nói , cúi xuống hôn .
Vì hôm gặp bố , căng thẳng đến mức ngủ nổi.
Điện thoại bỗng hiện thông báo tin nhắn, là gửi:
“Em ngủ ?”
Tôi trả lời:
“Vẫn hưa, em lo lắng nên ngủ .”
Một phút , ngoài cửa vang lên giọng :
Anh ?”
Tim lập tức đập loạn, đáp:
“Được.”