9.
Sau một hồi thì thầm bên tai, Từ Dật nổ tung.
“Cosplay nữ thỏ?”
“Cậu cả lớp đều chuyện ?”
Từ Dật đỏ ửng từ tai xuống cổ.
May là ai phát hiện.
Từ Dật thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng nghiến lợi: “Cố Miểu, điên ?”
Tôi vô cùng thành khẩn: “ thực sự ngắm mặc.”
“...” Từ Dật kìm nén cơn giận: “Tôi là con trai!”
“Tôi mà.”
Tôi lắc tay : “Được mà, ? Đi mà? Có ?”
Huyệt thái dương của Từ Dật giật giật: “Tôi ...”
Tôi lập tức đáp: “Không đồng ý thì đổi thành hôn hai trăm cái.”
Chú thỏ im bặt.
Nụ chiến thắng nở khóe môi .
Thế nhưng bỗng khẽ : “Được.”
?
???
Nghe nhầm ?
Như để xóa tan nghi ngờ của , Từ Dật cắn môi, ngượng ngùng lặp : “... Tôi chọn cái .”
Lần đến lượt im lặng.
Vì lý do học thêm, buổi chiều Từ Dật sẽ cùng về nhà.
chiều nay giữa đường thì trời đổ mưa.
Tôi và đành đội cặp lên đầu chạy về.
Ban đầu sấm to mưa nhỏ, đó dần tích tụ những vũng nước hình dạng rõ ràng.
Cuối cùng cũng về đến nơi.
Mở cửa bước , chùm chìa khóa va cái tủ ở lối kêu lách tách.
Trong nhà ai.
Cũng đúng, dù đây cũng chỉ là căn hộ thuê ngoài khuôn viên trường thôi.
Quần áo của và Từ Dật đều ướt sũng.
Tôi những giọt nước lăn từ thái dương của xuống cái cằm nhọn, tiếp tục xuống xương quai xanh ẩm ướt vì mưa.
Ánh mắt của ẩm ướt và sáng long lanh trong căn phòng tối.
Chẳng hiểu , chợt nhớ những lời hồi sáng.
Tôi xoa xoa tai, cầu mong đừng phát hiện sự hoang mang trong lòng .
“Cậu nhà tắm lau .” Tôi .
Cậu hỏi: “Thế còn ?”
Tôi cạn lời: “Tất nhiên là sẽ , lẽ nào và cùng đồ ?”
Cậu nhanh chóng chui nhà tắm.
“Đồ thỏ ngốc...”
Tôi bĩu môi, tự nhiên mà lấy tay quạt chính .
Trong lúc đang lau trong nhà tắm, mở tủ quần áo, chọn chiếc áo hoodie kích cỡ lớn phù hợp nhất với .
“Sao là màu hồng?”
Từ Dật phàn nàn từ cánh cửa phòng tắm.
Tôi ngáp : “Không mặc thì cứ việc cởi trần ngoài.”
Mũi ngứa, hắt xì một cái thật to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/duoi-tho-cua-hoc-ba/chuong-4.html.]
Im lặng một lúc, cánh cửa đột nhiên mở toang.
Chú thỏ môi đỏ răng trắng, tóc mái nửa khô nửa ướt phủ lên cái trán láng mịn.
Nếu huýt sáo, chắc chắn huýt .
Tôi kiềm chế mà cảm thán: “Loài thỏ các cũng quá đấy.”
Từ Dật đẩy nhà tắm: “Bị cảm thì đừng đổ tại .”
Tôi bám cửa hehe: “Không .”
Đến khi đồ xong bước , sắp xếp bài tập hôm nay ngay ngắn bàn.
Từ Dật hiệu bằng mắt, bảo nhanh lên.
Tôi thở dài, bất đắc dĩ cầm bút lên.
Sự hiện diện của quá mạnh mẽ.
Đến nỗi làm hai câu, bắt đầu lơ đễnh.
Từ Dật ngẩng đầu: “Đừng , đề .”
Tôi suy nghĩ: “Nhìn đề bài giải tỏa bằng .”
Đầu bút của dừng , bề ngoài đổi sắc, nhưng đôi tai trắng nõn dần nhuốm màu đỏ.
“Vậy ngoài làm, gì hiểu thì gọi .”
Nói , cầm lấy sách giáo khoa.
Tôi nhanh tay ngăn : “Vậy thì cho sờ đuôi .”
Cậu kinh ngạc, ho khan một tiếng: “Cậu làm quá lên làm gì? Tôi từ , cho sờ đuôi thì mới mất tập trung.” Dừng một chút, : “Hơn nữa, cũng về sớm mà đúng ?”
Nói xong, liếc phản ứng của .
Từ Dật nguyên tại chỗ, chìm đắm trong sự giằng xé, hổ và tức giận.
Tôi mím môi, kéo vạt áo của : “Được mà, ? Nhé?”
Bên ngoài mưa như trút nước, bên trong căn phòng ấm áp và yên tĩnh.
Kim đồng hồ tường lặng lẽ di chuyển, hai cuốn vở bài tập bàn mở , quên mất ai mở chiếc cốc giữ nhiệt của , nước ấm áp bốc lên nghi ngút, dần tan biến.
Sau một hồi nửa đùa nửa thật, cuối cùng cũng đồng ý.
Từ Dật rạp bàn học, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đỏ ửng khắp nơi, mồ hôi thấm thái dương làm ướt đẫm mái tóc đen.
“Thực luôn thắc mắc, khi sờ đuôi , cảm thấy thế nào?”
Tôi cẩn thận quan sát phản ứng của , bàn tay cố ý dùng lực mạnh, Từ Dật cắn môi, cúi đầu nhẫn nhịn tiếng rên sắp bật , khi kìm nén thì chỉ còn thở ngừng.
“Là thoải mái nhiều hơn, đau nhức nhiều hơn?”
Đầu ngón tay xoay quanh chiếc đuôi, linh hoạt xoay tròn, nhào nặn, vò nát.
“A...” Cậu như kích thích mãnh liệt, kiểm soát mà giãy dụa.
Tôi ghì chặt Từ Dật từ phía .
Trong vài giây im lặng, ngoài tiếng kim đồng hồ, ai trong chúng lời nào.
Xương ngón tay của Từ Dật dùng lực đến mức trắng bệch, nóng bừng và run rẩy.
Mỏng manh, ngây thơ, tinh khiết tì vết, mặc c.h.é.m giết, khao khát tàn phá.
Như mê hoặc, trong mắt chỉ còn chiếc cổ mảnh mai trắng nõn .
lúc sắp chạm , chuông điện thoại vang lên.
Tôi cảm giác như tỉnh khỏi cơn mê.
Chỉ là cuộc gọi quấy rầy thôi.
Sau khi cúp máy, cúi đầu lẩm bẩm với Từ Dật: “Vừa là do ?”
Ý thức của Từ Dật mơ hồ, là hiểu gì.
Vậy thôi ?
Tôi cầm điện thoại : Mẹ kiếp, sờ đến nỗi biến thành một chú thỏ mềm nhũn .
chuyện còn xa hơn tưởng tượng.
Ngày hôm , gương dùng tay kéo giãn khóe miệng, sửng sốt.
Rốt cuộc việc mọc răng nanh thuộc về con là thế nào đây?