Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 13: Lặng Dưới Mộ – Tiếng Gọi Từ Ký Ức
Tôi rời quê sau 49 ngày giỗ đầu của bà.
Người trong làng vẫn thỉnh thoảng nhắc chuyện "đêm có tiếng khóc bên mộ cụ Sáu", nhưng tôi chỉ cười. Họ không biết… có những tiếng khóc không phải của oan hồn. Mà là của một người đã chọn gánh nợ thay cả một đời sau.
Chiếc hộp đỏ giờ đã được tôi chôn lại dưới gốc cây cau sau nhà, chính nơi tôi từng đào lên hòm gỗ năm đó. Tôi dùng chỉ đỏ buộc quanh hộp, rắc tro của cuốn nhật ký đã đốt và thì thầm:
"Mọi thứ nên ngủ yên. Mãi mãi."
Thành phố đón tôi trở lại bằng những âm thanh ồn ào và dòng người vô cảm. Nhưng tôi không còn là tôi của trước nữa.
Tôi bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về tâm linh, về những linh hồn lạc lối, những oan khuất bị che giấu bởi lễ nghi cổ xưa.
Và tôi quyết định… không quay lưng.
Vì nếu có một bà nội từng vì tôi mà dám hiến linh hồn, tôi cũng có thể vì những đứa trẻ vô danh mà giúp chúng được gọi đúng tên.
Tôi viết lại tất cả những gì đã trải qua — từ giấc mơ đầu tiên đến ngày bà nội dẫn linh hồn bé gái bước qua cánh đồng trắng.
Tôi gửi câu chuyện đến một trang chuyên về chuyện kỳ bí. Không lâu sau, hàng trăm bình luận đổ về.
Trong số đó có một bình luận khiến tôi rùng mình:
“Câu chuyện này giống y như việc xảy ra ở làng tôi năm 2001. Cũng có một đứa bé c.h.ế.t không ai nhớ tên, mỗi đêm 3:15 lại có tiếng hát ru. Người ta bảo… nó vẫn đợi được gọi tên để được siêu thoát…”
Tôi liên hệ với người ấy. Và tôi đi.
Tôi đến ngôi làng xa lạ ấy, ngồi trước căn nhà hoang, nhìn ánh trăng mờ hắt lên bức tường nứt nẻ.
3:15 sáng.
Tiếng hát ru khe khẽ vang lên từ giếng sau nhà:
“Con ngủ đi, đêm trôi xa…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/duoi-mo-co-nguoi-goi-ten-toi/chuong-13-lang-duoi-mo-tieng-goi-tu-ky-uc.html.]
Đợi ai gọi con về nhà…”
Tôi không sợ.
Tôi chỉ nhẹ giọng nói:
“Tên em là gì? Nói cho chị biết…”
Gió lặng.
Một giọng thì thầm đáp lại:
“...Miên.”
Tôi bật khóc.
Không vì sợ.
Mà vì biết… thêm một linh hồn nữa, sau bao năm bị lãng quên, cuối cùng cũng được lắng nghe.
Bây giờ, mỗi tháng tôi lại đi một nơi – nơi có người bảo “nhà này lạnh bất thường”, “có tiếng trẻ con khóc mỗi đêm”, hay “gương soi tự rạn nứt”.
Tôi không là pháp sư.
Tôi càng không phải người trừ tà.
Tôi chỉ là một người từng nợ mạng một linh hồn… và được tha.
Tôi chọn lắng nghe những tiếng gọi từ bên dưới mộ.
Những tiếng gọi… không còn mang giận dữ.
Mà mang theo hy vọng cuối cùng:
"Xin hãy nhớ tên con…"