Tôi nhún vai, đưa cho bà xem đoạn video đang lan truyền mạng, cảnh ở tàu điện ngầm.
Mẹ của Hùng Bá Thiên như mù lựa chọn, thấy cảnh con trai bà quấy rối và tay với .
Bà chỉ chăm chăm cảnh đánh bầm dập con ngay lập tức lóc thảm thiết: "Bá Thiên chỉ là đứa trẻ thôi, mày nhẫn tâm đánh thằng bé như ? Mày bồi thường! Ít nhất là hai mươi triệu, , ba mươi triệu!"
Cảnh sát cũng tỏ vẻ bất lực.
Anh nghiêm mặt với của Hùng Bá Thiên:
"Thưa bà, chúng xem camera, đúng là con trai bà hành vi quấy rối và đánh . Cô gái cũng là nạn nhân."
Mẹ của Hùng Bá Thiên vẫn chịu buông tha, gào thảm thiết:
"Dù là con trai lỡ chạm cô , nhưng cô cũng thể đánh như thế chứ! Tôi sẽ kiện cô vì cố ý gây thương tích!"
Cảnh sát xem qua báo cáo thương tích sang , ngán ngẩm : "Thương tích phần mềm 13 chỗ, gãy 4 xương sườn. Cô đánh dữ quá đấy, chuyện vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng ."
Tôi bình tĩnh lấy một cuốn sổ trong túi , điềm nhiên : "Anh cảnh sát, bệnh."
Mẹ của Hùng Bá Thiên tiếp tục la lối om sòm:"Bệnh thì mày cũng chịu trách nhiệm chứ! Anh cảnh sát, mau bắt con nhỏ ! Vừa nãy con nhỏ còn đánh cả nữa, nhất định làm chủ cho !"
Cảnh sát xem xét kỹ bệnh án của , thở dài: "Thôi, cô thực sự chịu trách nhiệm."
Mẹ của Hùng Bá Thiên sững , mặt lộ rõ sự khó tin: "Các thông đồng với con nhỏ đúng ? Nó đánh nông nỗi , con trai giờ chẳng thể cử động nổi, tại cần bồi thường? Tin , sẽ khiếu nại các !"
Cảnh sát kiên nhẫn giải thích:"Cô bệnh tâm thần, khi nặng sẽ khuynh hướng bạo lực, từng viện tâm thần 5 năm, mới xuất viện gần đây thôi. Các yên thì đừng trêu chọc cô làm gì."
Mẹ của Hùng Bá Thiên xong lập tức chống nạnh, lớn tiếng la hét:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dung-vao-chi-day-la-mi-toi-so/chuong-4.html.]
"Bệnh tâm thần cái gì? Tôi thấy mà nó giả bộ thì ! Đã bệnh ở nhà mà còn ngoài làm gì?"
Tôi mỉm nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp : "Tôi ngoài là để đến bệnh viện tâm thần lấy thuốc. con trai bà làm đổ mất thuốc của . À, mà thuốc đó giá 300 tệ, phiền bà trả giúp nhé."
"...."
Mẹ của Hùng Bá Thiên tức giận nhảy dựng lên, bà chỉ mặt mà mắng, nước bọt văng tung tóe suýt bằn trúng mặt : "Mày đúng là con hạ tiện! Đánh con trai tao nông nỗi mà còn đòi tao trả tiền? Mày lấy quyền gì mà đòi?"
Tôi vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, nhẹ giọng đáp: "Dựa việc các bệnh tâm thần."
Cảnh sát khẽ hắng giọng, cố gắng làm dịu tình hình: "Thưa bà, theo luật pháp, hành vi của cô trong thời gian phát bệnh sẽ chịu trách nhiệm. Camera cũng ghi rõ con trai bà là gây sự , dẫn đến hậu quả .
"Ban đầu con trai bà sẽ giam giữ 15 ngày, nhưng xét thấy tình trạng chấn thương của nặng nên tạm thời sẽ chỉ nộp phạt 1.000 tệ."
Tôi tiếc nuối: "Chỉ nộp phạt thôi ."
Khi của Hùng Bá Thiên còn định cãi thêm, cảnh sát liếc bà hạ giọng: "Bà nên tránh gây sự với cô . Người bệnh tâm thần thì truy cứu ."
Mẹ của Hùng Bá Thiên bực bội ngậm chặt miệng, mặt mũi lộ rõ vẻ cam lòng, nhưng cuối cùng cũng gì thêm.
Bà ký xong giấy tờ, đẩy xe lăn đưa Hùng Bá Thiên ngoài.
Tôi liền nhắc nhở lưng: "Bác Hùng, bác trả tiền thuốc !"
Mẹ Hùng hậm hực ném cho 400 đồng tức tối bỏ .
Trong lòng thầm nghĩ, thể nào chiếm lợi từ khác như thế.
Lần gặp , nhất định sẽ trả 40 tệ đó… bằng cách bắt con trai bà uống thuốc bù mới .
Chỉ là ngờ, gặp diễn còn nhanh hơn nghĩ.