Nó lóc cầu xin Trần Hạo: “Chú, đừng đuổi cháu ! Cầu xin chú đừng đuổi cháu ! Sau ở đây cháu nhất định sẽ lời, cháu sẽ nấu cơm giặt quần áo, cháu sẽ lau nhà dọn dẹp, cháu làm giúp việc cho hai ?”
Thật đáng thương, thật thảm hại bao!
Quả nhiên, nước mắt Vương Xuân Lan chảy ròng ròng.
“Vương Thanh, hôm nay nếu cô dám đuổi Nhụy Nhụy , thì cô cứ đuổi cùng luôn, xem cô cái gan đó .”
Tôi chỉ tay cánh cửa lớn với bà : “Tai bà điếc ? Vừa nãy bảo cả lũ mấy cút hết ngoài ! Nghe rõ hả, là tất cả, bà, Trần Nhụy và cả Trần Hạo, tất cả cút hết ngoài cho !”
Bọn họ cuối cùng cũng im lặng, nhưng chỉ một lát, Trần Hạo liền dùng sức đập bàn.
“Cô dựa mà ? Đây là nhà của , Vương Thanh, chúng đều là chủ nhân của căn nhà .”
Tôi trực tiếp ném giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất mặt : “Nhìn cho rõ đây, đây là căn nhà của một , tên một , đây là nhà hồi môn, tài sản hôn nhân của đấy. Trần Hạo, sẽ vô liêm sỉ đến mức cướp đồ hồi môn của đấy chứ?”
Hắn đỏ mặt: “Nói cái gì linh tinh thế? Tôi khi nào đòi cướp đồ hồi môn của cô? Hơn nữa cô về đây hai mươi năm còn cái gì mà hôn nhân hôn nhân. Chúng sớm còn phân biệt của ai với của ai nữa , hơn nữa cũng nhà mà, chỉ một cô nhà .”
À, đúng .
Hắn thì suýt nữa quên mất, cả gia đình bố Trần Nhụy hiện giờ đang ở trong căn nhà thứ hai của .
Căn nhà mà nhà họ Trần là nhà tân hôn đó, thực chất Vương Xuân Lan chỉ bỏ một vạn tệ, mấy chục vạn tệ đều do và Trần Hạo trả tiền vay mua nhà.
Vì bản nhà riêng, nên căn nhà đó bỏ trống hai năm, khi Trần Tuấn và Lưu Phân kết hôn, Vương Xuân Lan rằng bà đưa hết tiền cho nên còn tiền mua nhà nữa.
Trần Hạo liền tìm thương lượng, bảo cho Trần Tuấn mượn nhà để kết hôn, đương nhiên đồng ý, đây chắc chắn là vay trả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dung-dong-vao-con-gai-toi/chuong-6.html.]
Cuối cùng Trần Tuấn đồng ý mỗi tháng trả hai nghìn tệ xem như tiền thuê nhà, dù lấy vợ cũng dễ dàng gì, cũng đồng ý.
Cứ thế mà ở mười mấy năm, trong suốt thời gian đó bao giờ tăng tiền thuê nhà, thậm chí còn từng thấy tiền thuê, mỗi Trần Hạo đều đưa , đưa .
Bây giờ Trần Hạo nhắc nhở , với : “Bảo Trần Tuấn và Lưu Phân cũng dọn dẹp dọn , cho thuê nhà nữa.”
Sắc mặt nhanh chóng đen sầm , giọng tăng lên tám độ: “Cô đến đó gây chuyện, bọn họ đang ở mà, cô đừng gây rắc rối cho .”
Phản ứng của khiến trong lòng khó chịu, hỏi : “Bọn họ ở mười mấy năm , vẫn luôn tính tiền thuê nhà theo giá ban đầu, bản tự tìm hiểu ? Thị trường bây giờ, căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách hơn trăm mét vuông sớm tăng lên năm nghìn một tháng , dựa mà vẫn cho bọn họ hai nghìn? Bảo bọn họ dọn , lấy căn nhà đó để sửa sang cho Tư Tư một ở.”
Trần Hạo và Vương Xuân Lan đều biến sắc, đặc biệt là Vương Xuân Lan, bà đột nhiên tát một cái:
“Cô đủ đấy nhé, gây chuyện ở đây còn nhịn , còn đến nhà thằng hai gây rối ? Cô sống yên nữa ? Đi cũng gây chuyện? Nhất định làm cho cả Trần gia của gà chó yên mới ?”
Tôi phản tay tát thẳng mặt Trần Hạo: “Tôi ‘ nợ con trả’, đánh một thì sẽ trả một .”
“Cô!”
Vương Xuân Lan độc ác trừng mắt nhưng chẳng cách nào, cuối cùng vẫn cam lòng mà hạ tay xuống.
bà vẫn cảnh cáo : “Không đến nhà thằng hai gây chuyện, nếu thì cứ để Hạo Hạo bỏ cô .”
Mẹ kiếp!
Hôm nay bỏ , mà là bỏ .
Tôi gào lên với Trần Hạo: “Ly hôn! Mẹ nó ly hôn với !”