Đừng động vào con gái tôi - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-04 19:16:30
Lượt xem: 684

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là Vương Xuân Lan ôm lấy Trần Hạo : “Để xem nào, trời ơi, con trai chảy nhiều m.á.u quá, mau bịt , bịt cho bớt chảy máu.”

dùng khăn tay ấn chặt vết thương của Trần Hạo điên cuồng mắng : “Cô độc ác đến thế? Đánh c.h.ế.t nó cô định làm góa phụ ? Hay là cô ai bên ngoài ? Tôi sẽ báo cảnh sát, báo ngay bây giờ!”

“Báo ! Bà cứ báo thoải mái, để xem cảnh sát bắt ? Nói cho bà , chúng là vợ chồng, vợ chồng đánh cùng lắm chỉ là bạo lực gia đình thôi, ai thể bắt chứ?”

Bà già tức đến điên, chỉ lời nào.

Thế nhưng Trần Nhụy nức nở mở miệng: “Thím ơi, cháu thím luôn ghét cháu, nhưng cháu trách thím , dù cháu cũng con ruột của thím mà. thím cũng thể đánh chú như , thím độc ác quá!”

Được thôi!

Đã thế thì, độc ác , thể vô ích mà gánh cái tiếng oan , biến cái tội danh độc ác thành sự thật mới .

Nghĩ đến đây, xoay thẳng phòng Trần Nhụy.

Liếc mắt một cái, bật .

Trên mặt thì nó sẽ dọn , nhưng kỹ thì chẳng động chạm gì đến đồ đạc cả.

Trên bàn còn cả mỹ phẩm mua cho nó và bao nhiêu hộp Blind Box Trần Hạo mua cho nó nữa.

Quần áo trong tủ thiếu một bộ nào, trong vali của nó rốt cuộc chứa cái gì nữa?

Tôi mở tủ quần áo, vứt từng bộ đồ của nó ngoài cửa, cả bộ ga gối đệm nó ngủ qua cũng trực tiếp ném luôn.

Giặt cũng cần giặt nữa, vứt nhất.

Ngay lúc chuẩn vứt hộp Blind Box thì nó xông : “Thím dựa mà vứt đồ của cháu? Đây là phòng của cháu, thím . Cút ngoài! Cút ngay lập tức cho cháu!”

Thấy , cho nó ở ba năm là thành phòng của nó luôn, nếu cho nó ở thêm ba năm nữa, chắc cả căn nhà của cũng thành của nó luôn.

Bây giờ dám đuổi ngay trong nhà của ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dung-dong-vao-con-gai-toi/chuong-5.html.]

Tôi bốp một tiếng tát cho nó một cái: “Trần Nhụy, ai dạy cháu ơn ? Không ai dạy cháu ‘một giọt nước ân nghĩa báo đáp bằng cả dòng suối’ ? Không ai dạy cháu lấy ơn báo oán ? Trần Nhụy, mười mấy năm học hành của cháu vứt hết hả?”

Nó ôm mặt gào : “Thím đánh cháu ư? Bà nội, chú, thím dám đánh cháu ư? Cái bà già điên , bà thật sự điên !”

Vương Xuân Lan và Trần Nhụy cùng : “Trời đất ơi, xui xẻo thế , cưới cái loại con dâu chứ! Đánh chồng, đánh cháu gái, cô còn đánh cả nữa ?”

Thật lòng mà , thật sự đánh bà , nhưng sự giáo dưỡng vẫn khiến kìm .

Tôi chỉ bảo bọn họ: “Cút! Dọn đồ cút ngay lập tức, thì đừng trách vứt hết ngoài như rác!”

Bọn họ đương nhiên , Trần Nhụy về nhà bố nó chỉ thể ngủ ghế sofa, mặc dù nhà bọn họ cũng là căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách. ba phòng ngủ thì một là phòng ngủ chính của vợ chồng Lưu Phân, một là phòng ngủ phụ của con trai cô , còn một phòng nữa thì làm thành thư phòng cho con trai cô .

Cho nên Trần Nhụy về nhà thì phòng riêng.

Thế nhưng điều đó thì liên quan gì đến chứ?

Đó đều là chuyện trong nhà bọn họ, quản , chỉ con gái chịu thiệt thòi ba năm , đủ !

Trần Hạo ôm cái đầu đang chảy m.á.u dường như bình tĩnh một chút, giọng cũng nhỏ nhiều.

“Vương Thanh, điều kiện nhà Nhụy Nhụy thì cô đấy, chúng năng lực, điều kiện như tại giúp đỡ con bé chứ? Một đứa con gái về nhà ngày nào cũng ngủ sofa, chút riêng tư nào, thậm chí ngay cả tủ quần áo cũng , cô bảo con bé sống kiểu gì?”

Ha ha!

Vẫn câu đó, liên quan gì đến !

Nếu bọn họ động đậy, thì sẽ tiếp tục vứt.

Vứt hết quần áo xong thì bắt đầu vứt hộp Blind Bos, Trần Nhụy lập tức dậy từ đất mà giành: “Không vứt, vứt tất cả!”

Tôi tại lời nó chứ?

Tất cả đều vứt!

Loading...