Chương 23: Mẹ Em, Là Người Ông Ấy Từng Phản Bội
Sau tuần trăng mật ngọt ngào, Lâm Dạ và Trịnh Khải trở lại thành phố với dự định bắt đầu một cuộc sống mới: không quyền lực, không hào nhoáng, chỉ là một cặp vợ chồng làm lại từ đầu, tay nắm tay.
Hôm ấy, Lâm Dạ nhận được một bức thư tay… không ghi người gửi. Nét chữ xiêu vẹo, cũ kỹ.
Mở ra là vài dòng ngắn:
"Nếu con muốn biết tại sao Trịnh Vĩnh Khải – cha chồng con – từng cấm cản mối quan hệ của con và Khải, hãy đến khu nhà dưỡng lão số 3, đường Trầm Hương. Phòng 206."
Cô cầm thư, tay run nhẹ.
Cô không nói gì với Trịnh Khải – chỉ lặng lẽ đến địa chỉ đó vào chiều hôm sau.
Phòng 206 – nhà dưỡng lão Trầm Hương.
Một người phụ nữ khoảng 60, tóc bạc quá nửa, gương mặt hốc hác… nhưng ánh mắt vẫn còn sáng. Cô giật mình khi nhận ra đó chính là mẹ ruột mình – người đã mất tích từ năm cô 14 tuổi.
“Mẹ…?” – Cô lắp bắp, gần như không tin vào mắt.
Người phụ nữ cười nhợt nhạt, gật đầu.
“Dạ à… cuối cùng con cũng đến.”
Giữa căn phòng nhỏ, những mảnh ký ức vỡ vụn được mẹ cô chắp nối lại:
“Năm đó mẹ rời bỏ con… vì bị Trịnh Vĩnh Khải – cha của chồng con – phản bội. Mẹ từng là người tình của ông ấy, khi ông ấy chưa cưới vợ… Và con – là kết quả của mối tình đó.”
Lâm Dạ lùi lại, mắt mở to, m.á.u rút khỏi mặt.
“Con… là… con riêng… của ông ta?”
Bà gật đầu, nước mắt rơi.
“Nhưng ông ấy chưa bao giờ nhận con. Mẹ một mình nuôi con… cho đến khi ông ấy ra tay buộc mẹ biến mất khỏi đời con, bằng cách… gài bẫy khiến mẹ bị tâm thần phân liệt.”
Lâm Dạ ngồi sụp xuống ghế. Trái tim cô như nghẹt thở.
Cô và Trịnh Khải… nếu đúng… có thể là anh em cùng cha khác mẹ?
Tối hôm đó, cô không về nhà. Cô cúp máy mọi cuộc gọi của Trịnh Khải.
Cô ngồi một mình bên bờ hồ, gió lạnh thổi qua tóc, tim đau như nghìn d.a.o cắt.
Cô yêu anh.
Yêu bằng cả đời này.
Nhưng nếu sự thật đó là thật… thì tình yêu này… là trái cấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/duc-vong/chuong-23-me-em-la-nguoi-ong-ay-tung-phan-boi.html.]
Nửa đêm, Trịnh Khải tìm thấy cô.
Anh chạy đến, ôm lấy cô, giọng run:
“Dạ, em làm anh sợ c.h.ế.t đi được! Em đi đâu, không nhắn, không nghe máy…”
Cô ngước lên, đôi mắt đầy đau đớn.
“Khải… nếu em nói… em là con gái của cha anh… anh có còn yêu em không?”
Anh đứng sững lại. Mặt anh trắng bệch.
“Em… nói gì cơ?”
Cô kể hết. Về mẹ. Về sự thật. Về lá thư. Về những gì bà ấy tiết lộ.
Trịnh Khải không nói gì suốt một phút dài.
Rồi anh ngồi xuống bên cô, tay nắm tay.
“Em tin không? Cha anh là người tàn nhẫn, nhưng cũng giỏi che giấu nhất. Và anh… sẽ không tin bất cứ điều gì cho đến khi xét nghiệm ADN chứng minh.”
“Nhỡ đâu… là thật?”
Anh vuốt tóc cô, ánh mắt rắn lại:
“Nếu là thật – anh sẽ hủy hôn, ly dị, rút lui.
Nhưng nếu không phải – thì dù cả thế giới nói sai, anh vẫn chọn tin vào sự sạch sẽ trong tình yêu của chúng ta.”
Họ ôm nhau. Dưới ánh đèn vàng bên hồ. Trái tim rối loạn.
Nhưng đêm đó… họ vẫn yêu nhau.
Không điên cuồng. Không bùng cháy.
Chỉ là chậm rãi, run rẩy… như thể từng cái chạm đều hỏi:
"Chúng ta… có còn thuộc về nhau không?"
Cô nằm dưới anh, nước mắt chảy, nhưng môi vẫn bật tên anh trong hơi thở đứt quãng:
“Khải… nếu ngày mai… mọi thứ sụp đổ… em vẫn muốn… được ở dưới anh thế này, lần cuối…”
“Không… đây không phải lần cuối.
Vì anh… sẽ chứng minh – em không phải chị em gì hết. Em là… vợ anh.”