Lưu Khải Huân đùng đùng nổi giận lôi gã tài xế tắc xi còn đang bất tỉnh ném ngoài. Sau vài v.ú vả, gã cũng tỉnh.
Sắc mặt Lưu Khải Huân lạnh như sát thần, gã tài xế như phanh thây xẻ thịt.
Gã xế taxi vốn là loại mềm nắn rắn buông, đêm nay vốn dĩ tính lợi dụng Lâm Anh phụ nữ cô thế cô giữa đêm còn lạc đường mà làm bậy, nào ngờ bắt gà còn mất thêm nắm thóc. Vừa Lâm Anh đánh cho ngất đàn ông hung thần đánh tiếp, thực sự sinh mệnh của ông lúc chỉ mong manh tựa như sợi chỉ. Chỉ cần căng thêm một chút là đời ngay tức thì.
Gã vội vàng bò dậy, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Thưa ông, xin sai , đáng chết! Tôi thật làm gì cô , chỉ là xem cô chuyện gì , nghĩ đưa cô bệnh viện, thật làm gì cô .”
Lưu Khải Huân lạnh, âm thanh đó trong bóng đêm lọt tai giống như giọng lạnh lẽo của ma quỷ bò từ cửa địa ngục .
“Không làm gì cô ? Ông cảm thấy sẽ tin ?”
Gã tài xế sợ tới mức liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Vết thương trán ông càng chảy m.á.u dữ hơn.
“Tôi xin , , nhất thời ma quỷ ám ảnh, ngài đại nhân so đo với tiểu nhân, tha cho !”
Lưu Khải Huân túm cổ áo gã : “Nói mau, cô ?”
“Tôi !”
“Tôi thề, đánh gì hết…”
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Ầm!”
Lưu Khải Huân lười gã lảm nhảm vô nghĩa, tung một cước đạp gã bay xa, nặng nề ngã mặt đường lởm chởm đá dăm.
Gã tài xế thấy chịu buông tha cho , che n.g.ự.c ho khan vài tiếng, đó lên toan bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-83.html.]
Lưu Khải Huân cũng đuổi theo, chỉ là vẫy tay hiệu cho của ghi biển xe taxi, từ trong hộp ở chỗ điều khiển phía lấy bằng lái xe của gã .
Sau đó, mới trở xe tiếp tục tìm .
Dọc theo con đường nhánh theo hướng ngược với nhà họ Vương, cuối cùng Khải Huân cũng thấy bóng dáng cô đang thất thểu đường. Tay vẫn còn cầm hộp đèn dính máu.
Xe dừng bên cạnh, đàn ông lao nhanh tới ôm cô lòng.
“Anh đến !”
Lâm Anh ôm lấy , khẽ ngất lịm. Cả rơi vòng tay quen thuộc cùng thở an .
Lưu Khải Huân cụp mắt phụ nữ trong lòng, sắc mặt âm trầm.
“Tới bệnh viện.” Anh ôm cô trở xe, nâng niu che chở.
Xe chạy tới bệnh viện, đường phụ nữ vẫn vô cùng im lặng càng khiến cõi lòng hoảng sợ bất an gấp bội.
Khải Huân gọi điện cho Hạ Kiệt ở phía : “Cô đang thai, tới kiểm tra một chút!”
Lâm Anh đưa thẳng phòng cấp cứu. Bởi vì kinh hoảng và vận động mạnh nên thai động, nhưng nghiêm trọng. Cộng thêm hít thuốc mê nên cơ thể chịu nổi mà hôn mê. Cũng may ý chí cô mạnh mẽ, tình mẫu tử giúp cô gắng gượng chừng đó thời gian là kỳ tích .
Sau khi kiểm tra kỹ càng, sự bảo hộ của Hạ Kiệt, Tuấn Khang đưa Lâm Anh trở về biệt thự của .
Bác giúp việc báo nên cũng mặt.
Thấy ông chủ ôm từ xe xuống, vội vàng chạy đón.
“Ông chủ.”
Thấy Lâm Anh mê man trong lòng Khải Huân bác lo lắng hỏi:
“Bà chủ làm thế?”
“Không ! Chuẩn nước ấm để giúp cô lau . Ổn cả !”