Lâm Anh lục trong tủ một gói mì tôm, chế nước sôi xong thì làm vệ sinh cá nhân , động tác của cô chút chậm chạp, khi tất nhiên sợi mì trương lên hết cỡ, mùi vị cũng mất ngon. Hoặc thể do cơ thể chút mệt mỏi nên miệng đắng lưỡi khô chẳng còn ăn nữa.
Cô đem cốc mì bỏ thùng rác, vò đầu, cảm thấy phiền muộn diễn tả hết .
Bỗng nhiên bụng đau thắt, Lâm Anh lảo đảo vịn vội bàn bếp mới ngã ngoài. Toàn toát mồ hôi, chân run lập cập.
Vừa chuông cửa vang lên.
Lâm Anh cắn môi, chậm chạp bước từng bước cửa, ấn chốt mở, cả lập tức xụi lơ mất tri giác.
Cao Minh Đức thông tin về buổi họp báo của Lưu Khải Huân vội vã từ nhà họ Cao bay sang đây, chạy tới nơi liền bắt gặp tình huống . Ôm cơ thể mềm oặt nhã nhượi mồ hôi của Lâm Anh lòng, sắc mặt lo lắng hoảng hốt, cũng phí hoài một giây nào lập tức đóng cửa đưa Lâm Anh tới bệnh viện.
“Cái gì? Cô thai, còn dọa sẩy?” Cao Minh Đức Khiếp sợ hỏi.
Nữ bác sĩ đẩy gọng kính thở dài : “Thai nhi sáu tuần tuổi, tim thai nhưng do cơ thể yếu, dinh dưỡng đủ…”
Cao Minh Đức ngắt lời: “Sáu tuần ?”
“ , giai đoạn sự phát triển của thai nhi quan trọng, nên chú ý hơn đến vợ .” Nữ bác sĩ Minh Đức hồi lâu bổ sung: “Phụ nữ thai nên tránh vận động quá sức, ba tháng thai kỳ sẽ hơn!”
“À !” Minh Đức tươi như hoa rối rít cảm ơn bác sĩ cầm đơn mua một túi lớn các loại thực phẩm bổ trợ.
***
“Anh ? Tôi thai?” Lâm Anh hoảng hốt.
“ , là con của chúng , sẽ chịu trách nhiệm!”
Lâm Anh nào còn thấy Minh Đức gì nữa, lòng cô giờ đây ngổn ngang bao nỗi sợ hãi . Đặt bàn tay lên bụng, nơi là một sinh linh bé nhỏ tới bên cô từ ngay cái đầu tiên , ông trời thực khéo trêu ngươi mà.
Minh Đức lải nhải một thôi một hồi ngoài, mua đồ ăn cho Lâm Anh. Cô thất thần bên ngoài cửa sổ, trời Thu trong xanh, đầy nắng.
Lâm Anh với chiếc điện thoại của ở bên cạnh tủ, mở danh bạ vài gọi hoặc nhắn cho Khải Huân một tin, nhưng trái tim thổn thức đau đớn, nên đành thôi. Tin tức , Khải Huân và Lâm Diệp bên bục tuyên bố hôn ước như lưỡi d.a.o đ.â.m lòng cô. Lâm Anh bật chua xót, chùm chăn giấu tiếng nấc nghẹn ngào trong lòng.
Cô gọi là xanh, lòng tự tôn, sự kiêu hãnh của cô cho phép. Tạm biệt , nếu lựa chọn như , cũng đừng quá tham lam mà giữ em ở , ai cũng cần hạnh phúc, cần yêu thương nhưng là thứ tình cảm chỉ thuộc về riêng , trộm cướp của khác, em thà thì hơn.
***
Khải Huân thực sự quá bận, cũng hơn một tuần trôi qua mới tới thăm Lâm Anh. Chuông cửa bấm hồi lâu ai mở, điện thoại bắt máy. Khải Huân thất thểu trở về. Lâm bên khung cửa sổ dáng vẻ gầy, nước mắt lặng lẽ rơi nhưng nhanh lau sạch.
Hầm để xe của Vĩnh Sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-58.html.]
Lâm Anh khỏi xe Lưu Khải Huân chặn đường. Thấy thật lâu cũng chuyện, cô nhịn cau mày lạnh nhạt lên tiếng: “Muốn thì ! Không đây!”
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Chờ một chút!” Lưu Khải Huân khẽ hô một tiếng, đó, liền tiến sát mặt Lâm Anh.
Hô hấp của cô hiểu chút nhanh. Anh dừng cách cô một bước chân, hai tay bỏ túi quần gương mặt chút ảo não cô.
Lâm Anh giữ vẻ mặt thản nhiên , tuy rằng chút tiều tụy, cằm lún phún râu nhưng đôi mắt đen sâu như mực , lóe lên ý nho nhỏ dễ thấy.
“Em vì chuyện công bố hôn ước mà hờn dỗi với ?”
“Tôi liên quan tới chú, lấy tư cách gì mà hờn dỗi. Thời gian một tháng trong thỏa thuận cũng hết hạn, mong rằng chú giữ lời hứa xóa đoạn video đó . Tôi hi vọng tên tuổi của thêm nữa rêu rao khắp các mặt báo và diễn đàn.”
“Vậy là vì chuyện thai với Cao Minh Đức nên cắt đứt với , coi như từng gì?” Giọng phần mỉa mai.
Lâm Anh sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc : “Ai ói cho chú !”
“Thì cha của đứa bé .” Lưu Khải Huân nhếch miệng , thản nhiên bổ sung một câu. “Em tiến nhà họ Cao, tính toán thật vất vả nhỉ?”
Đồng tử trong mắt Lâm Anh giãn to , dựa suy nghĩ của Khải Huân mà tiếp lời: “Sao cái gì chú cũng hết ? Chú cứ như là đang guốc trong bụng á trời ạ!”
“Chính miệng em thừa nhận?”
“Tôi chỉ phủ nhận suy đoán của chú mà thôi.” Lâm Anh vòng tay ngực.
“Hôn ước của với đại tiểu thư nhà họ Vương thực là một lời hứa, mà…”
Lâm Anh ngắt lời: “Chuyện của mấy nhã hứng . Bác sĩ phụ nữ thai nên quá lâu. Tôi xin phép.”
“Đứng ! Tôi cho em ?” Đột nhiên Khải Huân bắt lấy cánh tay cô giữ chặt kéo mạnh về phía .
Cơ thể Lâm Anh lảo đảo, theo phản xạ tự nhiên cô ôm lấy bụng , cơ thể liền Khải Huân bế bổng lên về phía xe của đậu gần đó.
Bị cánh tay rắn chắc ôm lòng, thực sự Lâm Anh cũng dám giãy giụa mạnh, cô lo cho bé con sẽ tổn thương mà mặc mở cửa đặt ghế phụ phóng vọt xe ngoài.
Tốc độ xe chạy nhanh, như là Khải Huân đang phát tiết ngoài những bực bội trong lòng. Lâm Anh khiếp sợ, giờ thể dùng lời mà hình dung nỗi hoảng loạn trong cô.
Người đàn ông ... liệu hại đứa bé của cô, là đứa bé của bọn họ?
Tuy nhiên, một hồi lo lắng, nhanh Lâm Anh bình tĩnh , điểu chỉnh tư thế thật thoải mái, thắt dây an , nhắm mặt .
Lưu Khải Huân đánh lái đậu xe bên làn cứu hộ của cao tốc, im lặng hồi lâu mới : “Thực em từng tin tưởng , ?”