Trước mặt Lâm Anh chỉ là bóng tối, đúng mà là một căn phòng tối, chờ giây lát khi mắt cô thích nghi với bóng tối mới lờ mờ thấy bao la bên ngoài ngăn cách bởi một lớp kính.
Cơ mà, gì ? Phải tới gần ba phút trôi qua cũng chẳng chuyện quái gì xảy cả, ngoài những khung cửa gỗ chia bức tranh mặt thành ba ô kính lớn thì thứ đều im lìm, bên tai cũng chỉ tiếng thở đều đều của bên cạnh.
Lâm Anh thấy thất vọng, trí tò mò đánh bại thảm hại.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Đây là chỗ…” Cô còn hỏi xong thì đột nhiên “tách” một tiếng.
Toàn bộ đèn ở xung quanh ngôi nhà lập tức mở lên, là những dây đèn led bóng nhỏ màu trắng xanh lam nhạt, phủ từ mái xuống.
Thì đây là một ngôi nhà gỗ ở bên vách núi, một nửa nhô ngoài, ngay phía ô cửa kính là vực sâu thăm thẳm. Cảm giác của Lâm Anh lúc như đang giữa ranh giới của thiên đàng và địa ngục.
Cô chợt sững sờ, ngay đêm nay thôi ý nghĩ xuất hiện hai . lúc , tay bỗng cảm nhận sự ấm áp.
Cô hồn, ngẩng đầu, liền sa đôi mắt sâu thẳm và sáng ngời của đàn ông.
Lưu Khải Huân giữ lấy tay cô thật chặt, âu yếm mỉm . Lâm Anh cảm nhận rõ ràng tâm trạng u buồn của . , chính là sự tăm tối u uất, giống như linh hồn giam trong lao ngục chẳng thể thoát . Ánh mắt của cho cô cảm giác .
Đáy lòng Lâm Anh nhịn càng thêm xúc động, đưa tay chạm khẽ đuôi mắt .
Lưu Khải Huân chợt cúi , giữ lấy cái gáy cô mãnh liệt hôn. Nụ hôn hàm chứa vô vàn nỗi xúc động.
Lâm Anh cảm thấy bản thực sự sắp nụ hôn của làm cho choáng váng ! Oxy trong phổi đang cạn dần, mà trái tim thì cứ bang bang đập nhảy ngoài.
Cô mở to hai mắt, gương mặt phóng đại của , cặp lông mi dày và dài nổi bật làn da trắng bất thường, gương mặt đang đắm đuối chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ! Tiểu Anh!”Khải Huân ôm cô lòng khung trời tăm tối.
“Cảm ơn!” Lâm Anh bật : “Tiểu Anh? Là chú gọi ?”
“ , Tiểu Anh!” Vòng tay càng thêm siết chặt.
“Ồ, đây là chỗ nào thế? Mà đây là quà sinh nhật chú tặng ?”
Người đàn ông khẽ cong khóe môi: “Đoán thử xem?”
Lâm Anh mở thật to đôi mắt xinh của , suy nghĩ thật lâu nhưng cũng đoán , mà càng là dám tuỳ tiện suy đoán của .
Lưu Khải Huân khẽ nhéo chóp mũi nhỏ của cô một cái, cũng thẳng cho cô, mà để cô tiếp tục đoán.
“Rồi em sẽ thôi.”
“Ồ… Được!”
Nhìn dáng vẻ của là sẽ , Lâm Anh cũng hỏi thêm nữa, hai cứ ôm giữa căn phòng lơ lửng bên mép vực, bầu khí rơi sự yên tĩnh nữa.
Cứ tiếp tục cũng cách , cô chẳng thể hết đêm . Lâm Anh bắt đầu cảm thấy căng thẳng, nghĩ coi thế nào để bớt gượng gạo.
Lâm Anh khẽ cựa , hắng giọng: “Quà sinh nhật cũng nhận , chúng thể ?”
“Em nhận !” Lưu Khải Huân khẽ. “Cũng bóc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-56.html.]
Lâm Anh nghẹn lời, sững sờ mất vài giây, như món quà quá ư kinh hỉ , thực dám nhận, nhất thời khiến cô quên cả phản ứng.
Bàn tay đang ôm cô đột nhiên buông lỏng, ngay đó, giọng từ tính và dịu dàng của đàn ông vang lên: “Anh thích em, yêu em!”
Lâm Anh vội vàng đầu , ánh mắt Khải Huân đang dịu dàng cô. “Cảm ơn!”
“Đừng cảm ơn mãi thế, em thích ?”
“Chú , thích chú!” Mũi cô đột nhiên chút cay, hai mắt ươn ướt, nhưng vẫn nhoẻn : “Tôi chỉ ở bên chú để chọc tức cô mà thôi!”
“Tôi !” Lưu Khải Huân thở dài. Xoay lưng cô ôm lòng, chóp mũi ghé hõm cổ của cô: “Tôi luôn từ đầu tới cuối em tiếp cận đều mục đích riêng. quan tâm.”
Lúc mắt Lâm Anh đỏ hoe, trong lòng thấy chua xót thấy ngọt ngào, cô cố nén tâm trạng hỗn loạn của , nghiêng ôm lấy cổ xúc động : “Dù là thế? Đêm nay bóc quà!”
Người đàn ông nghiêm túc : “Em thật chứ? Đã nhận là thể trả !”
“Ừm!”
Khải Huân khấp khởi mừng ôm lấy cô bế lên về phía chiếc giường ngay đó nhẹ nhàng quỳ gối đặt cô xuống. Lần đó gần gũi cô là vì hiểu lầm cho nên mới thô lỗ ngang ngược, nhất định sẽ cho cô một đêm đáng nhớ.
“Tiểu Anh, xin em đừng bao giờ rời xa nhé. Cho dù xảy chuyện gì, cũng hãy tin tưởng , ?” Khải Huân chống tay phụ nữ của , ngữ điệu như cầu xin.
Lâm Anh lên, cô thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong giọng điềm tĩnh của đàn ông, nhịn bật khúc khích, trong lòng cảm động đau khổ.
Cảm động bởi vì một đàn ông kiêu ngạo như đang hạ để cầu xin cô, yêu cô. đau khổ bởi vì dường như cô càng ngày càng khống chế trái tim , yêu một nên yêu.
Giống như của cô, nào hạnh phúc!
lúc hiển nhiên là lúc suy nghĩ miên man những chuyện đó. Tuy rằng cô đồng ý với , chẳng đủ dũng khó đáp . Đành đảo mắt kiếm cớ đánh lạc hướng. Lâm Anh rảnh mãnh .
“Ừm… Chuyện ! Tôi còn xem xét thêm một chút.”
Vừa xong, cô thể cảm giác sắc mặt của đàn ông rõ ràng đổi: “Xem xét cái gì?”
“Đương nhiên là xem xét một chút, ví dụ lựa chọn tin tưởng chú là tin chuyện gì, thường chỉ tin những gì mắt thấy tai !”
Gương mặt Lưu Khải Huân từ từ hạ xuống, giọng điệu đột nhiên trở lên xa cùng với đó là thở nhè nhẹ mang theo nguy hiểm.
Rõ ràng mới một lúc còn dịu dàng giống như một con cừu nhỏ, giờ phút hóa thành sói xám xa, chỉ cần nếu cô đồng ý thì sẽ ăn luôn cô.
Lâm Anh nhanh chóng nở nụ lấy lòng : “Không, cần xem xét.”
“Vậy là đồng ý .”
“Với điều kiện chú phản bội !”
Lưu Khải Huân nheo mắt , vẻ mặt trở dáng vẻ dịu dàng như nãy: “Anh sẽ bao giờ lừa dối em.” Chỉ một duy nhất.
Cơ thể áp xuống, bàn tay an phận bắt đầu ngao du cơ thể cô đốt lên ngọn lửa cuồng nhiệt.
Một đêm Xuân nồng nàn!!!