Lâm Anh hoảng hốt giãy dụa, tay chân ngừng đá, cào đàn ông, miệng mắng chửi thương tiếc: “Chú buông , cứu với, ai cứu với… tên biến thái, ai ? Mậu Linh một tên khốn…”
“Bỏ ngay, tên dê xồm , bà mà thoát bà cho cả họ nhà chú đời…”
“Chú điếc , nó thêm một thằng điên, bỏ tao xuống…”
Vương Lâm Anh khiếp sợ gương mặt âm trầm của Lưu Khải Huân, cánh cửa thang máy cách cô ngày một xa. Người đàn ông quá khoẻ, cho cô cơ hội thoát . Trong lúc hỗn loạn, Lâm Anh vội nhớ tới điện thoại còn đang trong ở túi, cô vội vàng lấy .
Một loạt hành động ở trong mắt Lưu Khải Huân thành cô đang diễn trò, còn là loại diễn đạt nữa. Anh khẽ : “Không cần gấp gáp, sắp tới tồi.”
Lâm Anh thèm để ý tới , cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn bấm dãy 113 và gọi. Giọng nghiêm túc của chiến sĩ công an ở đầu dây vang lên lập tức tác dụng trấn an, cô nhoẻn sung sướng, chỉ là còn kịp trình bày bất cứ câu nào, cuộc gọi ngắt.
Khải Huân phối hợp thả chậm bước chân để Lâm Anh bấm gọi hai nữa, còn chu đáo nhắc cô kiểm tra tiền trong tài khoản khà khà vẻ châm biếm: “Cô gái , em cũng cần gắng sức diễn tới bước . Đào tạo một hạt giống như em hẳn là bà già đó mất nhiều công sức nhỉ? Yên tâm , nếu như em làm hài lòng, sẽ nguyện ý mà giữ ở . Tính em ở bên cạnh ngoan ngoãn làm một tình nhân nhỏ của cũng đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-4-gio-den-luot-toi.html.]
Vương Lâm Anh đang xụ mặt, Lưu Khải Huân lải nhải tiếp, cô bực bội gắt lên: “Tôi chú thả xuống, bộ chú điếc hả? Tôi bà già nào hết, cũng chẳng nhu cầu l..m t.ì.n.h nhân bé nhỏ, tình nhân cái cóc khô gì, đây thích làm chị đại tự do tự tại…”
Lưu Khải Huân nhếch miệng khinh bỉ , làm lơ phản ứng của cô, bấm vân tay đẩy cửa phòng tổng thống, thẳng phòng ngủ chút thương tiếc ném Lâm Anh lên giường.
Bị ném phũ phàng như , Lâm Anh choáng váng ói nhưng ý thức nguy hiểm cận kề nên cũng chẳng để ý tới gì hết, lập tức trườn xuống khỏi giường đảo mắt tìm đường trốn chạy.
Phòng ngủ tổng thống của Mậu Linh theo phong cách phương Đông, màu sắc chủ đạo là đỏ và đen kết hợp cùng hệ thống đèn lồng đỏ thả cao thấp từ trần nhà xuống tạo nên cảm giác thăng hoa cực kỳ. Nội thất đơn giản nhưng xa hoa, thôi thấy khoan khoái dễ chịu. Ngặt một nỗi hai nhân vật chính còn đang mải chơi trò đuổi bắt quanh giường chẳng tâm tư nào để ý tới bầu khí gợi tình .
Vương Lâm Anh chạy vòng qua cuối giường nhảy lên giường chuồn sang bên , cứ thế giống hệt mèo vờn chuột làm Lưu Khải Huân lòng vòng mãi túm .
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Tính chạy cả đêm như cũng , cô di chuyển cởi đôi giày thể thao cầm tay làm vũ khí, đảo mắt tính toán chạy phía phòng ngoài đó sẽ khóa trái cửa nhốt ở trong phòng ngủ.
Tiếc là Lâm Anh mới bước hai bước chân khỏi vòng tròn đuổi bắt, ngay cả núm cửa cũng chạm tới đàn ông bắt trở , lật đè cô chặt chẽ giường.
Đôi tay cầm giày của Lâm Anh một tay Khải Huân áp đỉnh đầu, ánh mắt lạnh lùng cô từ xuống, thở đê mê ngập tràn sự nguy hiểm, miệng chậm chạp nhả từ: “Muốn chơi trò nạt mềm buộc chặt ? Vui ? Cô vui giờ đến lượt chứ nhỉ?”