Hoàng Kỳ hắng giọng. Coca vội che miệng ngăn cho Pepsi đáp án.
Thấy ông quá lúng túng, da mặt đỏ lên như quả gấc chín, Lưu Khải Huân cũng chọc thủng lớp mặt nạ giả tạo vội vàng giảng hòa: “Mỗi con vật đều bản lĩnh khác , thể so sánh như !”
Lâm Anh nhướng mày Lưu Khải Huân gật gù: “Thì đặc tính hèn nhát cũng là một loại bản lĩnh!”
Hoàng Kỳ hắng giọng: “Thôi tranh luận nữa, am hiểu của ông ở tầm động vật như .” Rồi sang đàn ông , : “Bảo đầu bếp của làm món thịt rùa nhé. Tôi thích đấy.”
Thiếu chút nữa ông tức hộc máu, thật đúng là cha con một giuộc. Tuy trong lòng đang chửi tám đời nhà Hoàng Kỳ nhưng ngoài mặt vẫn nịnh nọt chạy đuổi theo ba ông cháu: “Thủ trưởng đợi em với.”
Khóe miệng Lưu Khải Huân căng lên, cuối cùng nhịn phì .
Hai đầu bếp cùng mặt lúng túng, nên đổi thực đơn như .
“Cha đùa đấy. Các đừng lo.”
Nghe Khải Huân , bọn họ mới bớt căng thẳng vội mở cốp xe mang đồ về phía sân lục đục làm việc.
“Họ là , vợ ngốc mà khách sáo ?” Lâm Anh nháy mắt hỏi.
“Anh và cha giữ họ làm em cơ hội báo thù.” Khải Huân véo cái mũi nhỏ của cô mang đồ đạc nhà.
***
Trong ánh nắng dịu nhẹ, chiếc chòi lá đơn sơ dựng bên cạnh hồ nước đang một bàn ăn đặc sắc. tay nghề của hai đầu bếp thực sự khá, món nào cũng đủ sắc hương vị.
“Lần em đến thăm Hoàng chỉ là về mặt tình cảm, liên quan tới công việc. Mong ở cống hiến thêm vài năm nữa cho quân đội nước nhà.”
“Chú về mặt tình cảm, càng nên để nghỉ. Cả một đời cống hiến hết , giờ chỉ còn đứa con gái , già , ở bên con cháu sống vui khỏe mà thôi. Đừng khuyên.”
Đây là một khôn khéo, dựa theo lời của Hoàng Kỳ mà uốn nắn mục đích của : “Đào Xuân Bách em xin thề với trời, từng câu từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng. Hôm nay tới đây đúng là chỉ hàn huyên, cụng ly với Hoàng, vì việc công!”
“Chú khuyên cha cháu cống hiến thêm kìa, tóc cha cháu bạc hết , làm đến già ?” Lâm Anh chống tay cằm, làm bộ dạng hóng chuyện xen .
Đào Xuân Bách lúng túng : “Anh Hoàng xem cái miệng của em , lỡ lời , mong đừng để ý!”
Ông đầu , lệnh cho cấp : “Đi lấy chai 82 Lafite quý giá của tới đây.”
Lưu Khải Huân thì quét mắt Hoàng Kỳ: “ là chai 82 Lafite quý giá.”
Đào Xuân Bách giả mù sa mưa : “Không đáng giá, chỉ cần thể khiến Hoàng vui thì luôn nguyện ý!”
“Tôi chỉ quen uống rượu nếp tự ủ, hương vị đầy đủ, tạp chất.” Hoàng Kỳ chẳng chút cảm động.
“Thủ trưởng, vì bữa cơm ngày hôm nay mà chỉ huy cũng hao phí nhiều tâm tư. Công thức và nguyên liệu đều là quý hiếm dụng ý bồi bổ cho cô Lâm Anh Anh. Chỉ mong cô nhanh bình phục. Có thể thấy đối với chuyện cũ chỉ huy cũng còn áy náy…” Một cấp theo Đào Xuân Bách là thông minh, tới đó thì ngừng.
Mặt Đào Xuân bách tràn đầy vẻ ngạo nghễ: “Không vất vả, chỉ cần dụng tâm sẽ làm !”
“Dụng tâm chó má!” Hoàng Kỳ đặt chén rượu xuống bực bội quát. “Ăn một bữa cơm thôi nhiều thế làm gì.”
Đào Xuân Bách rõ là tự rước lấy nhục, nhận ly rượu từ tay cấp đưa lên: “Em kính Hoàng!”
“Hừ!” Hoàng Kỳ tự uống thèm chạm.
Bàn ăn rơi trầm mặc.
Nhịn hồi lâu, cuối cùng Pepsi vẫn sang ông hỏi khẽ: “Ông vẫn giải câu đố của cháu ?”
Coca vội ghé tai cô nhóc gì đó.
Thuyết khách thất bại, lòng đang khó chịu, Đào Xuân Bách cau mày Pepsi Coca, bóng gió: “Anh Hoàng hai đứa cháu thật xuất sắc, nhóc vẻ trưởng thành tuổi, sang năm cũng thể tham gia một khóa quân ngũ.”
Hoàng Kỳ híp mắt, đảo đũa gắp cho ông một miếng chả nướng: “Ăn cơm cũng chặn nổi miệng quạ của chú!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-104.html.]
Ông liền tỏ oan uổng: “Tại em thấy nhóc con tố chất giống Hoàng!”
“Được , cứ như chú quan tâm lắm !” Hoàng Kỳ khinh bỉ ông .
Người đàn ông tỏ tủi đáp: “Công tác trướng mười mấy năm còn hiểu em ?”
“...”
Suýt chút nữa Hoàng Kỳ phun một ngụm máu: “Da mặt chú đúng là rèn luyện thành thép. Tôi chuyện ở đây, chú ăn bữa cơm bình thường thì về .”
Bị từ chối phũ phàng, tuy tức nổ phổi nhưng ông vẫn giữ nụ nhạt, quân đội hết lòng đào tạo một gián điệp, luyện ở nước ngoài bao năm, vài kích thích đối với ông chẳng đáng là gì, nhấp một nữa ông khách sáo : “Vậy em xin chịu phạt ba ly với Hoàng!”
“Tùy chú!” Hoàng Kỳ nhàn nhạt đáp .
***
“Cha, liệu bọn họ gây phiền toái cho cha , là con đưa cho họ một phần thành quả nghiên cứu.” Lưu Khải Huân đối diện Hoàng Kỳ trong thư phòng. Bên ngoài cửa sổ là hoàng hôn đang về, tiếng giòn giã của Lâm Anh và hai đứa trẻ vọng .
“Không , con đừng quên, nhiều vì nó mà bỏ mạng, mục đích ban đầu sinh nó chính là gì? Nhiều năm như , đám đó vẫn hết toan tính. Nếu như hai đứa xong, thể hủy để tránh hậu họa về , cha ủng hộ.”
“Con định…”
“Nên nhớ, nó là bùa hộ mệnh của gia đình , đừng khinh xuất.” Hoàng Kỳ nháy mắt .
Lưu Khải Huân hiểu ý: “Vâng, con sẽ cho mang biển thả.”
***
Đêm khuya, Cao Minh Đức nhấn chuông cửa một căn hộ.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Mai Lan thấy tiếng chuông cũng là do ai nhấn, nửa đêm mà còn nhấn chuông cửa dồn dập như , cô lo sẽ đánh thức con trai nhỏ và hàng xóm liền nhanh chóng xuống giường đôi dép lê mở cửa.
Khi mở cửa , thấy ở bên ngoài là Cao Minh Đức, vẫn gương mặt nhưng vẻ chín chắn phong trần hơn; cô thoáng sửng sốt, còn ngửi mùi rượu nồng nặc từ .
Thấy Mai Lan thất thần Cao Minh Đức kéo tay cô trong đóng sầm cửa .
"Cao Minh Đức, buông , làm đau đấy."
Thấy cô kêu đau, Minh Đức xuống, hoảng hốt nhận vô tình dùng quá sức làm cổ tay Mai Lan bầm lên, vội vàng buông tay cô .
"Tôi xin , cô đau ? Cô , chuyện."
"Không , cũng nửa đêm , chuyện gì ?”
Cao Minh Đức lúng túng gì.
“Nếu chuyện gì thì về ngủ tiếp, ngày mai còn làm."
Thấy cô đuổi , Cao Minh Đức hấp tấp : "Mai Lan, hỏi Lâm Anh , cũng hết chuyện."
“Từ bao giờ?”
“Năm năm .”
Mai Lan trào phúng: “Vậy mà hôm nay mới tới tìm ? Hôm nay uống say nên mới nhớ ?”
Vì từ bỏ tình yêu của . Tim Mai Lan nhói lên, nhưng khóe miệng vẫn mỉm . “Được , về .”
Cao Minh Đức rút thẻ ngành đặt lên mặt bàn.
“Gì ?” Mai Lan tò mò hỏi. “Anh định nhét tiền cho , cần .”
“Không.” Minh Đức đặt tấm thẻ tay Mai Lan: “Anh là đặc vụ ngầm, thời gian qua làm nhiệm vụ, quá nguy hiểm thể ở bên em… và con. Nhiệm vụ thành, xuất ngũ trở bồi tội với hai .”