Khải Huân lên xe cùng Hoàng Kỳ và đội phản ứng nhanh theo định vị gửi về mà chạy tới.
Đường cao tốc về khuya tắc nghẽn, nhưng nhiều xe công ten nơ, những chiếc xe cồng kềnh phóng rầm rầm hòa với tiếng còi hú của xe cảnh sát. Trời đột nhiên nổi giông, gió mang theo cát bụi thổi mù mịt. Tiếng sét nổ dữ dội, tia xét rạch ngang tròi mà phóng xuống nơi xa khiến những đám mây đen nặng nề hiện lên rõ ràng.
Tiếng mưa rơi gõ lên nóc xe như tiếng trống trận dồn dập thôi thúc từng nhịp đập của trái tim những tham gia chiến dịch giải cứu.
Rất nhanh họ tới hiện trường vụ tai nạn giao thông.
Chiếc xe khả nghi công ten nơ đ.â.m giữa đường, bẹp dí. Thùng hàng văng, hàng sứ trong đó vãi tung đường.
Lưu Khải Huân lao đến như một điên, mất hồn dùng đôi tay trần bất chấp những mảnh xe vỡ sắc nhọn bới tìm. Ai cũng thẫn thờ mà kìm nước mắt.
Hoàng Kỳ tới ôm lấy Khải Huân, giọng nghẹn ngào: “Để đội cứu hộ làm nhiệm vụ sẽ nhanh hơn.”
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Khải Huân nào thấy ông gì, vùng thoát , lẫn trong tiếng mưa chỉ còn laị tiếng ném những mảnh vỡ ngoài. Bàn tay bong tróc thịt vô cùng đáng sợ.
Rốt cục cũng thấy dấu vết của trong xe. Nói chung là chẳng thể nhận dạng. Tuy nhiên qua quần áo, đó là một đàn ông. Không Bách Huy, cũng Pepsi.
Trời tạnh mưa từ lúc nào. Trăng tròn vành vạnh nhô lên cao.
Quần áo của Khải Huân dính mưa ướt khô, mồ hôi thấm ướt. Nhìn tàn tích bới còn gì. Khải Huân bật ngờ ngệch, cầm điện thoại trong túi bấm .
Cuộc gọi thế mà kết nối.
Hoàng Kỳ nhanh chóng liên kết với thiết định vị.
Giọng của Bách Huy phía bên vang lên: “Thế nào ông chủ? Cảm giác vẫn chứ? Tôi giúp ông giải quyết luôn ông bố vợ điều, c.h.ế.t như , xứng chứ?”
“Đừng làm hại con bé, gì sẽ cho !” Lưu Khải Huân đỏ mắt, giọng nghẹn .
“Con bé ngoan, nháo, em đang tính sẽ nuôi nó cả đời, Huân coi ?”
“Tôi xin , đừng làm hại nó!” Khải Huân kìm cảm xúc gào quỳ thụp giữa đường, đầu gối mảnh sứ vỡ đ.â.m chảy máu.
Tiếng của Bách Huy vọng tới: “Nhắn ông bố vợ của , nếu làm ông vợ của em thì bên bài báo về vụ tai nạn của trang mạng chính thống, bình luận trọn vẹn công thức của Thiềm Tô. Sau khi kiểm tra, sẽ trả con gái cho . Nguyên vẹn!”
Bách Huy tắt luôn máy. Khải Huân Hoàng Kỳ lắc đầu. Yêu cầu của ai cũng rõ, thực sự ngông cuồng, còn lương tâm.
“Bản lĩnh càng ngày càng lớn!” Cao Minh Đức gằn giọng. “Cậu nó lui tới ?”
“Chỗ nào cần tìm qua tổ chuyên các đều tìm cả còn hỏi làm gì lắm …” Khải Huân gắt lên.
“Không.” Cao Minh Đức sững : “Còn một chỗ nữa!”
***
Pepsi mặc bộ váy ngủ bình công chúa tóc mây từ ngoài cửa lẹp kẹp dép , thấy sắc mặt Bách Huy âm trầm liền bước kéo cánh tay hỏi. “Chú Bách Huy, cha cháu ở đây đợi thật ?”
" , chúng ở đây chờ cha cháu!" Bách Huy sờ đầu Pepsi: “Cháu ăn gì chú Huy bảo mua cho cháu!”
“Mẹ ăn khuya những con sâu răng sẽ liên hoan đó. Chú thể kể chuyện cho pepsi ?”
“Được chứ!”
“Chú Huy nhất!” Pepsi chỉ về phía giường: “Mẹ công chúa nên ngủ sơm, chú kể chuyện cho cháu, khi nào cha về gọi cháu dậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/duc-vong-chiem-huu/chuong-101.html.]
"Cháu thích cha ?”
“Có chứ! Vì cha yêu cháu. Vậy chú Huy yêu Pepsi ?”
Bách Huy dịu dàng coi Pepsi như một bạn mà dốc lòng tâmk sự: “Đương nhiên , chú Huy yêu cháu thì yêu ai. Lúc chú ở trong trại trẻ mồ côi đều những khác bắt nạt, đ.ánh ức hiế.p chú, nếu chú lời sẽ phyải nhịn đói ngủ nền nhà lạnh lẽo.”
Anh kéo cổ tay lên để lộ một vết sẹo thật dài: “Khi chú lớn hơn, một sự nghiệp vĩ đại sắp khiến cả thế giới nể phục thì cướp , còn khiến chú suýt mất mạng.”
"Đây là do những kẻ đó làm ? Họ thật .”
"Cũng bắt na.t nhiều năm, chú sớm quen !"
Có lẽ chuyện với một đứa trẻ hiểu sự đời, Bách Huy cảm thấy lòng tự trọng, cái của bản tìm về. Anh thấy trong mắt cô nhóc sự lo lắng, tức giận cho , lòng đột nhiên trào lên cảm xúc phức tạp.
“Lần chú Huy gửi quà Pepsi thích ?” Anh uống một cạn sạch cốc rượu bàn, rõ vì n.g.ự.c khó chịu đến .
Cô nhóc gật đầu, ánh mắt sáng lên long lanh như hai hạt ngọc.
Rõ ràng đang lợi dụng sự ngây thơ của cô nhóc, nhưng luyến tiếc chút yêu thích . Không như những gì với Khải Huân, chỉ đơn thuần là yêu thích một cô nhóc đôi mắt trắng trong sáng sạch sẽ đề phòng mà sẵn sàng phụ thuộc, tin tưởng . Trong thoáng chốc, Bách Huy từ bỏ , nhưng danh vọng phấn đấu nửa đời buông là buông .
Tại trái tim khó chịu? Anh đang bực bội cái gì, sai là sai, hết đường để lui .
“Chú Huy, uống rượu . Chú đồng ý kể chuyện cho Pepsi mà. Mẹ trẻ con ngủ muộn sẽ thành phù thủy, cháu làm công chúa.”
“Ừ!” Bách Huy đặt cốc xuống mặt bàn, Pepsi, tự hỏi đáy lòng cuối cùng đang khó chịu cái gì, khóe miệng khổ rót tiếp một cốc uống hết.
Chất cồn từ yết hầu đốt tới dày đều nóng hầm hập, nhưng trái tim lạnh lẽo.
Pepsi buông tay khỏi Bách Huy, lùi : “Vậy cháu tự ngủ. Chúc chú Huy ngủ ngon.”
Nghiêng đầu cô nhóc nhanh khỏi cửa, Bách Huy rót tràn cốc lấp đầy thứ đó bụng, cay đắng.
Trần Ngọc San thấy Bách Huy lấy một chai mới, chuẩn khui nắp, vội vã bước đoạt lấy: "Đừng uống nữa, cần tỉnh táo, giờ là lúc nào còn xỉn?"
Bách Huy đột nhiên xuất hiện ở mắt, nhếch miệng : “Yên tâm, sẽ trả các thiếu một xu.”
"Hôm nay vui, nên ăn mừng!" Anh giật lấy cái chai Ngọc San giữ, mở nắp: “Tới đây, cùng chúc mừng chúng sắp thành công nào!”
Pepsi qua khe cửa chằm chằm mỗi một hành động của Bách Huy và Trần Ngọc San, sắc mặt sợ hãi. Đôi chân cô nhóc run rẩy cố lùi về miệng lẩm bẩm.
“Cô giáo dạy khi gặp kẻ bình tĩnh, tìm giúp đỡ, gọi gọi gọi điện cho chú cảnh sát, …”
“Ôi!” Pepsi lùi xoay chạy hành lang va ngày Vũ Thành Luân.
Gương mặt sợ hãi liền òa: “Chú ơi, cháu ngủ mơ sợ, cháu tìm chú Huân nhưng chú Huân…”
“Về phòng, cấm ngoài linh tinh.” Hăn trừng mắt đẩy cô nhóc ngã về căn phòng đang vang lên tiếng chúc tụng ầm ĩ .
Pepsi thấy thế vội chạy tới những căn phòng khác tìm điện thoại, lấy điện thoại của Trần Ngọc San liền bấm 113 gọi . (Hiện tại tất cả cuộc gọi tới 113 đều miễn phí, thậm chí máy khóa vẫn thể gọi .)
Xong xuôi cô nhóc chạy về căn phòng chỉ là của , khóa trái cửa, trốn một góc.
***
"Bách Huy, Ngọc San, cả hai đều phát điên chứ!" Vũ Thành Luân thấy hai say khướt đang ôm lấy động tình liền tức giận nắm chặt cổ tay Trần Ngọc San kéo mạnh khiến cô ngã sàn nhà lao tung quyền với Bách Huy.