13.
Ta cùng Thẩm nương tử vừa chui ra khỏi cái lỗ chó, thì bên trong viện Tịch Chi, Phó Trạm đã bước vào.
【Cười xỉu mất, Phó Trạm nhìn thấy một đám nha hoàn đứng đực như tượng gỗ mà ngây ra như phỗng!】
【Nữ chính quá thông minh luôn, chiêu “ve sầu thoát xác” này tuyệt đỉnh!】
【Khoan đã, mấy người không thấy có gì lạ à? Nữ chính hình như biết trước mọi chuyện ấy!】
【Không ai thấy sao? Ta cứ thấy nàng hay đứng ngây ra nhìn đâu đó, xong lại như thể nắm rõ hết thảy, rồi cứ thế thoát khỏi kịch bản gốc, làm những việc hoàn toàn khác.】
【Trời ạ, chẳng lẽ… nữ chính có thể nhìn thấy bình luận?】
【Người ở trên, ta cũng bắt đầu cảm thấy ngươi nói trúng rồi đấy...】
Ta phủi phủi y phục, hướng về phía trước khom người hành lễ:
“Đa tạ chư vị tương trợ.”
【Thật đấy à? Thật sự nhìn thấy bọn ta?】
【Kỳ diệu quá rồi! Nữ chính, nếu nàng thật sự thấy được, thì chỗ rẽ phía trước nhớ đi bên trái, bên phải có quân tuần tra đó!】
Ta vội kéo Thẩm nương tử rẽ trái chạy như bay.
Bình luận lập tức nổ tung, từng người tranh nhau chỉ đường giúp ta.
【Trời đất ơi, như đang theo dõi phiên bản người thật chạy trốn khỏi cái c.hết vậy, quá kịch tính!】
【Mọi người mau giúp nữ chính và Thẩm nương tử thoát thân!】
Cứ thế, nhờ sự chỉ dẫn của bình luận, ta dẫn theo Thẩm nương tử, Phó Húc, và cả thanh mai trúc mã của nàng – Trương Đạt – hội ngộ với nhau.
Bốn người bắt đầu cuộc sống chui lủi trong thành, trốn đông lẩn tây.
Thánh thượng hạ lệnh truy nã ta, khắp thành đều là binh lính lùng bắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dua-vao-binh-luan-toi-tua-thang-toi-khuc-trong-sinh/chuong-13.html.]
Nhưng vì ta có bình luận – thứ gian lận cao cấp – nên cứ mỗi lần binh lính sắp tới là ta đã cao chạy xa bay, mất hút không dấu vết.
Phó Trạm suýt chút nữa lật tung cả kinh thành, nhưng đến cái bóng của ta cũng không tìm ra.
Cứ thế trốn suốt một tháng, đại quân của phụ vương khí thế như chẻ tre, cuối cùng cũng áp sát hoàng thành.
editor: bemeobosua
Nghe tiếng công thành vang vọng bên ngoài, ta siết chặt nắm tay, lòng như lửa đốt.
Bình luận lại bắt đầu bày mưu hiến kế:
【Cổng thành phía Bắc không có ai tấn công, thủ vệ ít nhất. Nếu có người lẻn mở được cổng thì đại quân có thể thẳng tiến vào thành!】
【Nhưng dù ít thì cũng phải hơn chục người canh giữ, nữ chính lại không biết võ, mở cổng kiểu gì đây?】
Trương Đạt đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta:
“Nếu quận chúa tin tưởng, hạ nhân nguyện mở cổng thành phía Bắc.”
Lúc này ta mới giật mình, hóa ra vì quá lo lắng nên đã buột miệng đọc to bình luận ra.
Nhớ lại lời bình luận từng nói Phó Húc sau này sẽ trở thành đại tướng quân, tức là võ nghệ chẳng tầm thường.
Nếu vậy, người dạy võ cho y là Trương Đạt, tất nhiên cũng chẳng kém cạnh.
“Việc này liều mạng lắm, ta…”
Ta nhìn sang Thẩm nương tử, nàng lại rưng rưng nước mắt liếc nhìn Trương Đạt một cái, rồi gượng cười nói:
“Quận chúa cứ để chàng đi đi. Nếu không vì thiếp, có lẽ chàng đã sớm nhập ngũ, làm điều mình mong ước. Chính thiếp khiến m.áu trong chàng nguội lạnh.”
Trương Đạt cảm động nắm lấy tay Thẩm nương tử.
Ta hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm:
“Tốt! Trương Đạt, ta tin ngươi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Đến lúc đó, ngươi sẽ là người lập đại công đầu, xứng danh tướng quân!”