Đứa Con Dự Phòng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-24 12:41:58
Lượt xem: 297
Cậu út gặp tai nạn, cắt bỏ một quả thận.
Bà ngoại thành tiếng trong phòng bệnh.
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y , "Tú Mai, con hiến một quả thận cho em trai con ?"
Cả phòng bệnh lập tức im lặng.
Đến thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Tú Mai là ai?
Tú Mai là .
Lúc , bà đang ngây Bà ngoại, thể tin .
"Mẹ, gì ?"
Nước mắt Bà ngoại rơi càng lúc càng nhiều, "Em trai con mới hơn bốn mươi tuổi thôi, nó còn cả một gia đình lớn nuôi, giờ mất một quả thận thì làm ..."
"Tú Mai, con thể thấy c.h.ế.t mà cứu chứ, nó là em trai ruột của con mà."
Mẹ há hốc miệng, mãi mới cất giọng.
"Mẹ, đừng lo lắng."
"Bác sĩ , Kiến Minh tuy mất một quả thận, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng thì cả."
"Sau ..."
Bà ngoại đột ngột hất tay , nước bọt b.ắ.n tung tóe trong khí.
"Bác sĩ? Bác sĩ thì gì!"
"Người khác đều hai quả thận, Kiến Minh của dựa cái gì mà chỉ một? Dựa cái gì mà thua kém ?"
Dì cả cũng hùa theo bên cạnh, "Tú Mai, lời cũng lý."
"Kiến Minh mất một quả thận, sẽ thế nào, em là chị ruột lẽ nào cam tâm em trai bắt nạt?"
"Phụ nữ mà mất một quả thận thì , hơn nữa Tiêu Bác nhà em thương em như thế, chắc chắn sẽ chăm sóc em chu đáo."
Bà ngoại nước mắt giàn giụa, "Tú Mai, coi như con giúp ."
"Được con?"
Tôi vứt hộp cơm tay xuống, xông lên chắn phía .
"Bà ngoại, bà Cậu út mất một quả thận thì sống nổi, mạng sống của cháu thì bà cần quan tâm ?"
"Dì cả cũng là con gái của bà, cũng là chị ruột của Cậu út, bà nghĩ đến việc để dì hiến thận?"
Dì cả thấy tên , cuống quýt nhảy dựng lên.
"Sao bắt hiến?!"
"Tôi sức khỏe , hiến."
Bà ngoại lấy tinh thần, vội vàng xua tay từ chối.
"Dì cả con , dì còn sự nghiệp riêng, dì còn chăm lo gia đình..."
Tôi mà tặc lưỡi liên tục, "Bà ngoại, bà lo cho đứa út nhất, thương đứa lớn là dì cả, hóa chỉ còn cháu là đứa ở giữa bà thương yêu, cũng bà quan tâm ?"
Bà ngoại trừng mắt, mặt đỏ bừng vì tức giận, "Mày tránh , chuyện lớn con nít đừng xen , bảo mày chuyện với tao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dua-con-du-phong/chuong-1.html.]
"Tao là nó, nó lời tao!"
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bệnh từ ngoài mở .
"Ai là nhà Đường Kiến Minh?"
"Ra ngoài thanh toán viện phí."
Lời y tá dứt, những đang tụ tập xung quanh lập tức tản sạch.
Họ , ai hé răng.
Còn Dì cả, sợ rằng quả thận của nhòm ngó, sớm rón rén, hai bước thành một, trốn tít góc xa nhất.
Tay bà che chặt chiếc túi xách hàng hiệu bên hông.
Bà ngoại lau nước mắt, lệnh cho , "Tú Mai, chuyện cái thận lát con , con giúp em trai con tạm ứng tiền viện phí ."
"Đợi em trai con tỉnh , sẽ bảo nó trả tiền cho con."
Tôi lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y đang định thò ví, "Bà ngoại, thanh toán thì , nhưng cụ thể bao giờ mới trả?"
Bà ngoại vui, đập bàn, "Thì sẽ trả thôi, còn thiếu thốn gì nhà các con chút tiền ?"
Tôi lấy cuốn Sổ ghi nợ trong túi, "Cháu cũng làm , nhưng Bà ngoại nào bà cũng để cháu tạm ứng. Tiền mua nhà chúng cho Cậu út vay mười năm trả, tiền mở cửa hàng cho Dì cả vay tám năm dì cũng trả, còn sáu năm ..."
Quá nhiều chuyện, thể hết, dứt khoát trải cuốn sổ ghi nợ mặt .
Cuốn sổ lớn, nhưng giờ đầy bảy trang.
Các khoản chi phí đó, lớn thì tiền đặt cọc mua nhà, nhỏ thì học phí linh tinh của con cái.
Cậu út và Dì cả gần như mỗi chiếm một nửa.
Những xem qua xì xào bàn tán.
"Từng khoản thì nhiều, nhưng cộng thì ít ."
"Không ngờ, Tú Nhã sống sung túc như mà dám ngửa tay mượn em gái ruột 1 triệu đồng trả?"
"Kiến Minh cũng thế, ngày nào cũng ăn ngon mặc bên ngoài, mà hề nghĩ đến việc trả nợ cho chị gái ."
Bà ngoại tức đến run cả ngón tay, "Tất cả là một nhà, mày thể so đo từng ly từng tý như thế?!"
Tôi chỉ cuốn sổ, "Bà ngoại, dù thì nhà cháu hết tiền . Bà Dì cả là thành đạt nhất, là bà bảo dì tạm ứng ."
"Đợi Cậu út tỉnh trả cho dì là mà."
Bà ngoại còn tìm , nhưng ánh mắt chạm cuốn Sổ ghi nợ liền mất hết nhuệ khí.
"Tú Nhã, con tạm thời..."
Dì cả lập tức phóng cửa, chạy biến ngoảnh đầu .
"Mẹ! Tiểu Huy hình như sắp tan học , hôm nay bố nó nhà, con đón nó đây."
"Mọi cứ chuyện, lát nữa con thăm Kiến Minh."
Y tá đến giục thêm nữa, "Người nhà cần thanh toán viện phí."
Những còn sợ ví tiền của nhòm ngó, để vài câu nhanh chóng chạy trốn hết.
Bà ngoại cam lòng, bắt đầu than vãn với .
"Tú Mai, tao già , nuôi ba đứa chúng mày lớn chừng dễ dàng gì, tao điểm nào với mày , mà mày để con gái mày sỉ nhục tao như thế."
"Em trai mày còn đang giường bệnh, mày là chị mà đến chút tiền cũng nỡ bỏ ."