Thím nhỏ như : "Điềm Điềm, cháu thương cháu nhất, sẽ nỡ xa cháu ."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y : "Mẹ, con sẽ theo ."
Tôi chút nóng lòng sống một cuộc đời mới thoát khỏi bố.
Bà nội nổi giận: "Mơ đấy, mày họ Điền, mày là nhà họ Điền."
"Ly hôn thì ly hôn, sợ gì các chứ? Mẹ mày mà dám ly hôn, tao sẽ dám đến nhà máy chè làm ầm ĩ cho nó mất việc!"
"Mày sắp tròn mười bốn , nghiệp cấp hai là thể làm, hai năm nữa tao sẽ gả mày ."
Khi đó, mặc định trẻ con đều là tài sản của bên nhà chồng. Nếu nhà chồng đồng ý, nhà vợ đừng hòng mang con . Ở quê ly hôn thì mấy ai sẽ kéo tòa.
Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, nóng bức dị thường. Hô hấp của cũng trở nên dính dớp.
Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y , thật sâu, khẽ : "Không ly hôn, lương thể nộp."
"Nộp cho Kiến Gia."
Ra khỏi nhà, bật , giận áy náy: "Mẹ ơi, con học nữa, con làm. Như họ sẽ thể dùng con để trói buộc nữa."
Mặt biến sắc: "Im ngay!"
Mẹ hiếm hoi nổi cáu: "Mẹ với con thế nào , con nhất định học."
"Khi ông ngoại con mất, còn cách nào khác, học đến lớp ba tiểu học thì nghỉ để nuôi các em." Giọng nghẹn : "Nếu học nhiều hơn một chút thì ..."
"Điềm Điềm, dù đánh đổi cả tính mạng , cũng nhất định sẽ cho con học, con cố gắng cho nở mày nở mặt, ?"
Sau khi khai giảng là lên lớp chín, thời gian còn cho nhiều. Lần đầu tiên nhận thức sâu sắc rằng: học chỉ vì bản , mà còn vì .
Tôi chỉ trở nên hơn, mạnh mẽ hơn, chỉ ở vị trí cao hơn, đôi cánh cứng cáp hơn, mới thể cùng chống chọi phong ba bão táp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/doi-canh-trong-long/chuong-6.html.]
Tôi học kém môn Toán, tìm cho một gia sư miễn phí.
Đó là dì Trương, kế toán của nhà máy chè, đây từng là giáo viên Toán. Sau vì nhà chồng ép sinh đứa thứ hai mà mất việc. Không ngờ đứa thứ hai là con gái, cộng thêm những chuyện khác, cuối cùng kết thúc bằng ly hôn.
Tôi học ngày đêm, mỗi ngày ở ghế xe đạp của học về, đều thuộc từ vựng, thuộc thơ ca, đổi là những lời chế giễu của bà nội.
"Cái đầu óc như mày mà cũng thi trường cấp ba Một, thi đại học ? Con gái học nhiều như làm cái quái gì?"
Lần nào bố cũng : "Mày thi đậu trường cấp ba Một thì tao cũng sẽ nuôi mày . Đợi mày nghiệp cấp hai thì ngoài làm, tao vất vả cả đời , cũng nên hưởng thụ một chút. Đến lúc đó mày tự tiết kiệm chút tiền, tìm một con rể ở rể để sinh con trai."
Cái họ Điền , quan trọng đến ? Ngay cả khi tìm con rể ở rể, cũng duy trì cái họ ?
Thực năm nay khuyên nhiều hãy ly hôn . quan niệm truyền thống, thêm nỡ xa nên cứ luôn do dự quyết.
Giờ đây, ngoài việc học một nỗi lo thầm kín: "Mẹ ơi, nếu bố ly hôn, dù con thi đậu trường cấp ba Một thì bà nội và bố cũng sẽ cho con học, đúng ạ?"
Tối hôm đó, khi đang làm bài tập Toán, thấy thì thầm với dì Trương về chuyện ly hôn gì đó.
Lúc về, gió đêm thổi căng chiếc áo khoác của .
Giọng lọt tai : "Điềm Điềm, sẽ ly hôn với bố con, nhất định sẽ cho con học cấp ba, học đại học."
"Vậy khi nào ly hôn ạ?"
"Ly hôn thì dễ, nhưng giành quyền nuôi con, dì Trương con mách một cách, cần chút thời gian mới ."
"Cách gì ạ?"
"Chuyện con đừng hỏi, hứa nhất định sẽ cho con học tiếp, con cứ yên tâm học là ."
Về đến nhà là mười giờ, bố ở nhà.
Kể từ khi nộp hết tiền lương cho bố, ông cãi vài với bà nội.