Mẹ từ từ xuống đặt vật nặng , xoa đầu , mắt đỏ hoe : "Mẹ kịp chuyến tàu, đổi vé, nên về muộn. Con là con của , về thì còn ?"
Bố tiếng liền chạy đến, giúp gánh đồ. Kết quả vác lên vai, chân bố liền lảo đảo.
Bố lầm bầm chửi rủa: "Mang cái thứ quỷ quái gì mà nặng thế !"
Mẹ mang về các loại trái cây như mít, vải, chôm chôm.
Hai túi đồ ước chừng hai trăm cân, từ một huyện nhỏ đảo Tân Nam về ngôi làng nhỏ miền núi của Hồ Nam.
Với chiều cao một mét năm tám của , thật làm cách nào.
Bà nội chuyện để : "Nó sẽ bỏ , nhà đẻ của nó nghèo c.h.ế.t đói, cơm còn đủ ăn. Làm mà thoải mái bằng ở đây!"
Mẹ chia trái cây mang về cho trong làng, mít là loại mít ướt.
Thím nhỏ chê bai: "Dính nhớp nháp, giống như nước mũi , khó ăn quá."
Bà nội lời dặn, bóc hết vải cho Kim Bảo ăn, kết quả đứa bé hai ba tuổi nóng chảy m.á.u mũi.
Bà nội chống nạnh ở sân mắng: "Tao thấy mày cố ý đúng , hại c.h.ế.t cháu trai bảo bối của tao ."
Hãy xem. Kẻ mãi mãi sẽ tìm cớ cho lầm của .
Năm hè xảy nhiều chuyện.
Chuyện thứ nhất là chị họ đưa về một bạn trai. Chàng trai đó cao gần một mét chín, khi một tay đỡ một quả dưa hấu lớn bước nhà cúi lưng.
Hai cùng làm việc trong một nhà máy, dáng chị họ nhỏ nhắn, hai cạnh chính là cái gọi là chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất .
hôn sự thành vì chú nhỏ và thím nhỏ đòi sáu vạn tệ tiền thách cưới để xây nhà cho con trai.
Tiền lúc đó thật sự giá, tiền thách cưới cũng hề phóng đại như bây giờ là chỉ là làm theo thủ tục.
1888 hoặc 2888, 8888 cũng .
Chị họ nhốt ở nhà cho ngoài, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Không lâu , chị xem mắt như một cái xác hồn mà gả cho một đàn ông hơn chị mười tuổi.
Ngày chị xuất giá, ở phòng tân hôn giữ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/doi-canh-trong-long/chuong-5.html.]
Chị nắm tay , yếu ớt: "Điềm Điềm, em nhất định học hành thật giỏi. Nếu lúc đó chị tiếp tục học cấp ba, học đại học, bây giờ thì..."
Chị tiếp nữa, cửa phòng tân hôn xông . Chị chú rể và hai phù rể thô bạo vác lên vai mang .
Tôi chợt nhớ một buổi chiều tan học về, thấy chị và bạn trai cũ đang dạo chơi trong làng.
Mùa hè nhiều mưa, mặt họ một vũng nước lớn. Bạn trai cũ xổm xuống, chị nhảy lên lưng , bé nhỏ một cách cố ý cựa quậy yên, tiếng trong trẻo như chuông bạc truyền xa. Thì , đàn ông với đàn ông, sự khác biệt là lớn.
Chuyện thứ hai là Hồ Mai bỏ học.
Trước khi Quảng Đông, cô đội nắng gay gắt, đạp xe một tiếng đồng hồ đến tạm biệt . Chín năm giáo dục bắt buộc, cho trẻ con học là phạm pháp.
thực tế ở nông thôn, việc học hết cấp hai làm thêm phổ biến.
Bố Hồ Mai nuôi hai đứa con, Hồ Mai quyết định Nam làm công, kiếm tiền cho em trai học.
"Mẹ , tao là chỗ dựa của thằng bé. Từ nhỏ sức khỏe nó , học ? Điềm Điềm, mày cố gắng học cả phần của tao nữa ?"
Mặt trời gay gắt đến nỗi khiến mắt chúng ướt lệ.
Chuyện thứ ba là bà nội yêu cầu mỗi tháng đều nộp lương cho bà .
Quả đúng là của sự vô lý mở cửa cho sự vô lý, vô lý đến tận nhà.
Mẹ đồng ý: "Hàng năm con vẫn biếu gạo thịt, con thiếu bao giờ."
Bà nội đập bàn: "Mày ý gì? Mày hiếu kính tao là lẽ đương nhiên ? Tiền mày đưa cho tao, định mang về nhà đẻ hả?"
"Ngu Xuân Hương, nếu mày nuôi Tiểu Yêu cho tử tế, tao sẽ chẳng cần mày một xu. Giờ Kim Bảo là nửa đứa con của mày , xây nhà mày bỏ tiền ?"
Mặt lập tức suy sụp.
Lần nào cũng , đứa em trai yểu mệnh là nút thắt trong lòng , bà nội cứ nào cũng khoét vết thương của .
Bố rít điếu thuốc: "Xuân Hương, em mà, chỉ cần cho em về nhà đẻ là lương đều nộp hết."
Mặt càng khó coi hơn.
Cơn hỏa khí suýt làm bốc khói.
Trong cơn giận dữ, kéo tay : "Đừng đồng ý, cùng lắm thì ly hôn với bố ."