Tôi ấn tượng gì về ông nội mất sớm, nhưng con ngựa gỗ bập bênh thì vẫn còn nhớ.
Sau bà nội lấy cho Kim Bảo.
Mẹ cùng về làng, trong làng đều ngạc nhiên.
“Chị Ngu, bây giờ chị sống quá, da dẻ mịn màng, trắng trẻo hẳn .”
“ đó, còn thời trang nữa chứ, trẻ mười tuổi chứ.”
…
Sau khi làm giúp việc ở nhà ông Vương, quả thực ít dãi nắng dầm mưa, cộng thêm ở với bà cụ, ăn uống , trông thần sắc hơn nhiều.
Bà góa Vương thì béo hơn , còn bố thì gầy một vòng lớn, như yêu quái hút khô .
Đôi mắt khô quắt của ông thấy thì sáng lên: “Xuân Hương…”
Bà góa Vương tát bố một cái rõ kêu mặt: “Kêu mật làm gì, thì hồi đó đừng bò lên giường của !”
Cải táng là chuyện lớn, nhiều trong họ hàng đến. Tôi và lo lắng về kết quả thi đại học, ít nhiều cũng chút lơ đãng.
Sau khi nghi lễ tất, tụ tập chuẩn ăn cơm.
Có một vị chú trong họ : “Điềm Điềm, sắp kết quả thi đại học ?”
“Cháu ngoại năm nay cũng thi đại học, sẽ thế nào.”
Mọi xôn xao hỏi han.
Bà nội khẩy: “Nó thi còn ngất xỉu, thì thi cái kết quả gì chứ?”
Thím nhỏ : “Thi đậu cao đẳng thì chắc là đấy.”
Bà góa Vương lườm nguýt: “Cao đẳng thì chỉ cần là học sinh cấp ba nào mà chẳng thi đậu !”
Bố : “Nhà chú út con lắp điện thoại , con gọi điện tra xem thử!”
Mẹ lắc đầu: “Không cần .”
Mẹ mở túi xách, lấy chiếc Nokia 3120 đưa cho : “Mười hai giờ , con mau tra xem.”
Thực cũng sốt ruột lắm .
Ánh mắt lập tức đổi, mắt bà nội và thím nhỏ suýt nữa thì tóe lửa ghen ghét.
Tôi bấm điện thoại tra cứu, thím nhỏ thâm hiểm: “Bật loa ngoài , bật loa ngoài …”
Thời gian chờ đợi thực ngắn nhưng trong lòng kéo dài vô tận.
Cuối cùng, tiếng tự động từ điện thoại vang lên.
Tổng điểm: 640.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/doi-canh-trong-long/chuong-19.html.]
Ngữ văn 125, Toán 131, Tiếng Anh 138, Tự nhiên tổng hợp 246.
Mẹ xúc động: “Bao nhiêu, nhầm ?”
“Có là 640 ?”
Tôi bấm phát .
Con 640, một nữa vang lên bên tai.
Nước mắt lăn dài: “ là 640 thật, Điềm Điềm, con giỏi quá!”
Mẹ ôm chầm lấy , nước mắt lăn xuống cổ , nức nở thành tiếng.
Trời mới mười tám năm qua, chịu bao nhiêu khổ cực.
Có Trời mới vượt qua bao nhiêu chông gai, chịu bao nhiêu lời đồn đại, mới ngày mây tan thấy trăng .
Lúc , ve sầu mùa hè cành cây kêu ngớt. Âm thanh đó thật tuyệt vời, hề ồn ào mà giống như đang cùng chúc mừng .
Vị chú trong họ với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Cao thế , trừ Thanh Hoa, Bắc Đại , hầu hết các trường đều thể , cháu ngoại nhà mà thi 550 điểm thì bố nó chắc vui c.h.ế.t mất.”
Mọi nô nức chúc mừng, giọng điệu ngưỡng mộ giấu .
Thím nhỏ lẩm bẩm: “Giá mà Kim Bảo cũng vận may như thì quá.”
Bà nội tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn là mày lấy trộm hết vận khí của nhà họ Điền , thì cái đầu óc heo như mày…”
Bà mãi chịu thừa nhận rằng chính nhờ sự cố gắng của và , mới tất cả những gì đang .
Tôi khẽ mỉm : " , lẽ là ông nội phù hộ cho cháu, ban hết khí vận của nhà họ Điền cho cháu cũng nên!"
Bà nội chỉ mũi , ú ớ một hồi lâu, hai mắt trợn ngược, ngửa , đầu đập xuống đất ngất lịm .
Một bữa tiệc vốn dĩ đang vui vẻ biến thành một mớ hỗn độn.
Bố và chú út bận rộn mời thầy lang, kéo ngoài.
Giờ đây con là ngoài của nhà họ Điền, những hỗn loạn liên quan gì đến con nữa.
Chuyện thi điểm cao nhanh chóng lan truyền khắp thôn núi.
Mẹ mang quần áo mới cho thím Hạ, thím gần đây tái phát bệnh.
Chú Hạ nhốt thím ở nhà.
Qua khung cửa sổ, thím nghiêng đầu : "Là Điềm Điềm , sắp thi cấp ba ?"
"Thím tính , cháu nhất định sẽ đỗ trường cấp ba Một, cháu còn thể đỗ Thanh Hoa Bắc Đại nữa!"