Hôm đó mưa lớn, trẻ con trong lớp đều đến đón.
Chỉ là .
Cô giáo : “Đợi thêm chút nữa nhé, bố con sẽ đến thôi.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đợi, bố sẽ đến .”
Đường núi trận mưa lớn lầy lội kinh khủng.
Tôi bước hụt chân, rơi xuống sông. Nước sông đục ngầu như bùn cuồn cuộn, lúc đó, dùng hết sức lực để giãy giụa.
Vì một khi bỏ cuộc, sẽ chết.
Tôi kiệt sức bò lên, phát hiện đánh rơi một chiếc dép. Toàn dính đầy bùn đất, run rẩy lo sợ trở về nhà.
Bố đang đánh mạt chược với một nhóm đàn ông.
Ông thua ba mươi tệ, tâm trạng .
Thấy về, ông đá một cái: “Dép , đôi dép mới mua năm tệ hôm qua mà mày làm mất ?”
Bà nội từ trong nhà bước , mắng: “Cái đồ phá của nhà mày, xứng đáng mặc đồ mới .”
…
Sau , chuyện, vội vã trở về ngay trong đêm. Từ đó bao giờ nhắc đến chuyện làm thuê nữa.
Từng lúc, là lồng giam trói buộc .
Sau kỳ thi , làm đôi cánh của !
Tôi đưa , bay qua núi cao, bay qua Đại Phái. Tôi đưa , đến bất cứ nơi nào thế gian .
Những tia chớp xé toạc bầu trời, những trận mưa sấm chớp như trút nước. Chỉ là bản nhạc mà ông trời dành cho mà thôi.
Thi xong môn cuối cùng bước , đang đợi ở bên ngoài. Tôi hé miệng, với rằng làm bài .
trong đầu bỗng chốc cuồng, ngất .
Khi tỉnh dậy, đang ở bệnh viện. Bác sĩ , chỉ là do tinh thần tập trung cao độ, đột ngột thả lỏng nên mới .
nghĩ như , bà nội chống gậy còn nhạo : tiền của coi như đổ sông đổ biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/doi-canh-trong-long/chuong-18.html.]
Thím nhỏ càng : “Còn bảo Kim Bảo nhà ngu ngốc, nó thông minh đến mấy thì chứ, thi còn ngất xỉu, thi đại học cái quái gì nữa!”
“ là cái .”
Ngày kết quả, trùng hợp là bố và chú út đang cải táng cho ông nội.
Hai năm qua, nhà họ Điền gặp nhiều chuyện may. Bà nội trong lúc giặt quần áo cãi với bà góa Vương.
Kết quả là cẩn thận rơi xuống ao, khi vớt lên thì thần sắc sa sút hẳn, ăn cơm thì run rẩy, cũng vững nhưng sức mắng chửi thì vẫn kém năm xưa.
Chị họ thứ hai làm việc ở Quảng Đông, thím nhỏ tìm cô về lấy chồng, nhưng cô bỗng nhiên biến mất, thể liên lạc .
Mọi đều là lành ít dữ nhiều.
Ngôi nhà mới của thím nhỏ kéo dài mãi cuối cùng cũng xây gần xong. Kết quả là một trận mưa lớn, núi nhà sạt lở, vùi lấp cả căn nhà mới của thím.
May mà dọn ở.
Kim Bảo lời, trèo lên cây đào tổ chim, ông bí thư thôn gọi mấy cũng chịu xuống, còn nhổ nước bọt, chửi ông bí thư thôn là lão già sắp chết.
Thím nhỏ những khuyên can, còn khúc khích : “Con trai nhà đúng là thông minh lanh lợi.”
Kết quả là Kim Bảo trượt chân ngã xuống.
Đưa đến bệnh viện, bác sĩ khuyên phẫu thuật nộp năm nghìn tệ.
Bà nội chửi rủa ầm ĩ, bệnh viện lừa tiền, cái bệnh nhỏ như mà đòi nhiều tiền.
Sau đó điều trị qua loa một chút, tìm một thầy lang vườn đến chữa cho Kim Bảo.
Bây giờ qua thì vấn đề gì, nhưng nhanh là cà nhắc.
Vì chuyện , thím nhỏ hận bà nội đến thấu xương. Bà nội chịu thừa nhận của , ngày nào cũng mắng thím nhỏ để Kim Bảo trèo từ cây xuống.
Thế là, Kim Bảo ghét cả và bà nội của một cách công bằng.
Còn bố thì ở công trường cũng mắc một trận bệnh nặng, kéo dài một tháng mới khỏi.
Bà nội đột nhiên nảy ý nghĩ cho rằng là do mộ ông nội chọn đúng chỗ, ồn ào bắt bố và chú út cải táng.
Ban đầu nhưng khuyên : “Ông nội con lúc còn sống đối xử với con khá đấy. Ông là một thợ mộc, còn đặc biệt làm cho con một con ngựa gỗ bập bênh. Chỉ là ông mất sớm quá, con là cháu gái, nên mặt ông một .”