Mẹ lắc đầu: “Không ăn nữa. Hồi thằng bé mất, ăn gì cũng khẩu vị. Có ốm lâu lắm, tự nhiên thèm ăn dưa muối.”
Mẹ khẽ : “Thế mà bố con cầm tiền mua rượu gạo cho . Ngay cả một đồng dưa muối cũng mua cho .”
Vì , khi tự kiếm tiền và tự tiêu, mới thích mua dưa muối đến .
Dưa muối bình thường, rẻ tiền, là thứ đủ khả năng mua. Là cách cố gắng bù đắp cho chính những khổ đau trong quá khứ.
“Vậy hôm nay mua?”
“Ăn ngán .” Mẹ chỉ con cá dải, hiệu cho bán lấy một con: “Mẹ thử thứ gì đó mới.”
Về đến nhà, bà Vương cũng khen chiếc váy : “ là mặc như .”
“Tuổi còn trẻ, suốt ngày mặc như bà góa làm gì? Hồi bằng tuổi cô, ngày nào cũng mặc đồ đỏ đồ xanh đấy.”
Con cá dải hôm đó kho ngon, tanh, bà nội Vương : “Lần cho nhiều rượu nấu ăn xem .”
Chẳng mấy chốc, học kỳ hai lớp 11 phân ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội.
Ngoài phân ban, còn phân lớp chọn và lớp thường.
Bà nội và thím nhỏ cứ đinh ninh chắc chắn lớp chọn.
Nào ngờ, chỉ mà còn thứ năm mươi trong lớp tự nhiên.
Còn Kim Bảo - cục cưng quý báu của họ thì thi cuối kỳ xếp thứ ba từ lên của lớp.
Thật nực .
Bà nội chấp nhận sự thật , giận đến điên tiết vì bất lực: “Chắc chắn là nó mượn vận may của cháu trai cưng của . Cái thứ tạp chủng do con đàn bà ngoại tỉnh sinh thì chẳng gì cả.”
Tết năm đó, gia đình ông Vương từ Thượng Thần trở về.
Họ giữ chúng ăn Tết cùng, ông Vương lì xì năm trăm tệ. Tôi tìm cách từ chối, cuối cùng thể từ chối đành nhận.
Ông còn tăng lương cho hai trăm tệ, bây giờ một tháng 2200 tệ .
Mẹ mừng lo, liên tục từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/doi-canh-trong-long/chuong-17.html.]
Ông Vương : “Tôi ở Thượng Thần xa xôi, chuyển đến đó, lòng lo lắng lắm. Trước đây tìm mấy giúp việc đều ưng ý. Có cô ở đây, yên tâm hơn nhiều. Cô Ngu, sang năm cũng nhờ cô chăm sóc nhiều hơn nhé.”
Sau khi phân ban, rõ ràng cảm thấy chương trình học căng thẳng hơn nhiều. Mẹ đăng ký cho một lớp học thêm ở chỗ Dì Trương.
Tôi xót tiền: “Mẹ ơi, phí tiền làm gì?”
Mẹ nghiêm túc : “Sao là phí, đây là đầu tư cho con gái cưng của . Tiền thể kiếm , nhưng cấp ba của con chỉ một thôi, nhất định sẽ hết lòng ủng hộ con!”
Ở với gia đình ông Vương vài ngày, cũng học cách những lời châm chọc, mà cay xè sống mũi.
Tôi nghĩ chỉ thể cố gắng hết sức, ngừng nghỉ, mới thể báo đáp tình yêu điều kiện của .
Tôi từ vị trí thứ năm mươi của lớp tự nhiên học kỳ hai lớp 11, thi lên vị trí thứ ba mươi tám đầu lớp 12.
Đến kỳ thi giữa kỳ học kỳ một lớp 12, đạt vị trí thứ hai mươi chín.
Những con đếm ngược bảng đen, rõ ràng ghi thời gian đang trôi .
Mỗi đêm khuya miệt mài học tập, mỗi buổi sáng sớm thức dậy.
Mỗi ly sữa, mỗi ngụm cà phê.
Mỗi tờ đề thi lướt qua, mỗi bài toán khó giải quyết .
Tất cả đều cố gắng đến nhường nào.
Thi thử một, hai, ba…
Điểm của ngày càng cao, đạt đến đỉnh cao mà đây từng dám nghĩ tới.
Kỳ thi đại học mong chờ đáng sợ, cuối cùng cũng đến.
Khi đó, kỳ thi đại học điều chỉnh sang tháng Sáu.
Trời chiều lòng , hai ngày thi đại học trời đổ mưa lớn. Bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa lớn đập kính, kêu lách tách.
Tôi chợt nhớ đến một chuyện hồi nhỏ.
Khi đó theo lên thành phố làm công, để cho bố và bà nội chăm sóc.