Đôi Cánh Trong Lồng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-12 13:29:32
Lượt xem: 17
Tôi vốn một đứa em trai nhỏ hơn hai tuổi.
Thời những năm 90, ở nông thôn chính sách kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt.
Mẹ sinh em trai lâu thì cán bộ phụ nữ "mời" thắt ống dẫn trứng.
Tuy nhiên, ai mà ngờ chuyện đời, khi em trai tròn bảy tháng tuổi, một trận sốt cao cướp sinh mạng của thằng bé.
Mỗi khi nhắc đến chuyện bà nội buông lời mắng chửi thậm tệ.
Bà trách trông nom con cẩn thận, cắt đứt dòng dõi nhà họ Điền.
Mẹ chỉ cúi đầu rơi lệ, bao giờ phản bác mặt khác.
Chỉ thỉnh thoảng giữa đêm khuya, bà mới nhẹ nhàng : "Đáng lẽ em trai con sẽ , bà nội sốt thì cứ trùm kín cho mồ hôi là . Trời nóng bức như , cứ đòi đắp cho thằng bé cái chăn bông dày mười cân."
"Lúc đó con còn nhỏ nhớ gì, Tiểu Yêu ngoan lắm, ba tháng thể ngủ một mạch đến sáng ."
Theo lệ làng: con trai tròn một tuổi sẽ mời ăn học trong họ tộc đặt tên.
Em trai c.h.ế.t yểu, thậm chí còn một cái tên đàng hoàng.
Bà nội tính khí thất thường, suốt ngày mắng chửi khác. Mắng là chổi, mắng thím nhỏ là con gà mái đẻ trứng.
Mãi cho đến năm mười tuổi, thím nhỏ khi sinh ba cô con gái, trốn đông trốn tây, cuối cùng cũng sinh một đứa con trai.
Là đứa con trai duy nhất trong gia tộc, em họ nhận sự cưng chiều cao nhất.
Bà nội bắt trộm hai con gà mái đang đẻ trứng ở nhà mang sang bồi bổ cho thím nhỏ.
Thím nhỏ, từng cùng cảnh ngộ với bỗng chốc đổi đời.
Thím nắm tay : "Con trai đúng là khó nuôi, ban đêm suốt, em đêm nào ngủ trọn giấc. Trước Tiểu Yêu cũng như ?"
Bà nội bưng bát canh gà , khẩy: "Con dâu nuôi Tiểu Yêu đến chết, cô hỏi nó chẳng thấy xui xẻo ."
Sắc mặt vốn , xong câu càng trắng bệch.
Tôi chịu khi thấy bà như , nên phản bác: "Bà nội, nếu lúc đó bà đắp chăn dày cho em trai, lẽ thằng bé vẫn còn sống khỏe mạnh. Tại bà đổ hết tội lên đầu con?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/doi-canh-trong-long/chuong-1.html.]
Bà nội nổi giận đùng đùng, đặt bát canh gà xuống giơ tay tát một cái: "Mày là cái đồ tạp chủng, ai dạy mày ăn như thế với tao!"
Bà nội làm việc nhà giỏi nên sức lực lớn. Tôi tát đến ù tai, mặt sưng đỏ ngay lập tức.
Mẹ kéo , che chở phía . Bà nội lấy cái chổi từ cánh cửa quật tới tấp, miệng ngừng chửi bới.
Em họ sợ hãi ré lên.
Thím nhỏ nổi cáu: "Khó khăn lắm mới dỗ nó ngủ, các làm cái gì , đánh thì ngoài mà đánh!"
Giữa lúc hỗn loạn, bố trở về. Mặt ông đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu.
Tôi nắm lấy áo , trốn lưng bố.
Bà nội sụt sịt mũi lóc tố cáo: "Bây giờ mày vợ con, coi trọng cái bà già nữa, tao một tay nuôi nấng mấy đứa mày lớn lên, tao khổ sở đến nhường nào..."
Bố nhấc bổng lên, đạp một cước bắp chân . Tôi kịp đề phòng, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Ông quát lên: "Mày ngứa đòn ? Ngay cả bà nội mày cũng dám cãi !"
Bố nhận lấy cái chổi từ tay bà nội định quật lưng . Bà nội đắc ý . Bà vẫn luôn như , giả vờ đáng thương, nhắc chuyện cũ.
Bố ngu hiếu khiến thường xuyên chịu ấm ức. Mẹ lao tới che chắn cho , cầu xin: "Con bé còn nhỏ, hiểu chuyện..."
Tôi trừng mắt bố, nước mắt kiểm soát chảy xuống, hét lên: "Em trai chết, lẽ nào là trách nhiệm của một ? Con là con gái bố, là vợ bố, bố thể một về phía hai con ?"
Bàn tay bố đang cầm chổi khẽ run lên.
Bà nội thấy , phịch xuống đất bắt đầu rống: "Số mà khổ thế ..."
Cuối cùng cái chổi của bố vẫn giáng xuống và . Về đến nhà, bôi dầu hồng hoa cho trong phòng.
Bố ở cửa, trách mắng: "Bà dù cũng là , em xem em dạy Điềm Điềm thành cái thói lớn bé gì ."
Tôi mở miệng định cãi . Mẹ kéo áo , nhẹ nhàng lắc đầu.
Mắt bà đỏ hoe khẽ : "Vô ích thôi, đừng nữa."
Một phụ nữ thất vọng bao nhiêu đến nỗi ngay cả một lời phản bác cũng ?