Đoá hồng đỏ Nam Thành - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-12-05 14:05:22
Lượt xem: 1,441

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh mang tâm trạng phức tạp khó , đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Tạ Nguyệt Chỉ vẫn còn tái nhợt, khoảnh khắc thấy , trong mắt cô bùng lên niềm vui sướng tột độ, cô gắng gượng bước xuống giường lao lòng , thành tiếng: “Chí Diệp! Báo và cô ly hôn , t.h.u.ố.c cũng … Chúng … chúng cuối cùng thể ở bên ? Không còn ai thể ngăn cản chúng nữa!”

Sự mềm mại ấm áp, thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c và mùi phấn son nhàn nhạt trong vòng tay, khiến cơ thể Phó Chí Diệp cứng .

Sự giải thoát và niềm vui mừng như mong đợi xuất hiện, ngược , khoảnh khắc Tạ Nguyệt Chỉ ôm lấy , trong đầu vô thức lóe lên khuôn mặt tươi tắn rực rỡ của Kiều Thi Di, lóe lên bóng lưng quyết tuyệt khi cô rời .

Anh thậm chí… theo bản năng đẩy trong lòng .

Anh nâng tay lên, nhưng cuối cùng chỉ buông thõng bên hông một cách vô lực.

“Em cứ nghỉ ngơi thật .” Giọng khô khốc, mang theo sự xa cách mà chính cũng nhận .

Anh bắt đầu dùng t.h.u.ố.c điều trị cho Tạ Nguyệt Chỉ. Dưới sự chăm sóc kỹ lưỡng của , sức khỏe của Tạ Nguyệt Chỉ ngày càng hơn.

Tạ Nguyệt Chỉ thủ thỉ những lời cảm ơn và thổ lộ tình cảm. Phó Chí Diệp lắng , nhưng ánh mắt tự chủ hướng ngoài cửa sổ.

Kiều Thi Di bây giờ đang ở ? Cô một ở nước ngoài, lạ nước lạ cái, thạo ngôn ngữ, cái tính khí như pháo nổ đó, liệu gây rắc rối gì ? Có ai theo để dọn dẹp mớ hỗn độn ? Cô ?

“Chí Diệp?” Tạ Nguyệt Chỉ bất an gọi , cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của , “Anh đang nghĩ gì ? Có … công việc trong quân đội bận ?”

Phó Chí Diệp hồn, đối diện với ánh mắt dò xét và yếu ớt của cô, đáy lòng dâng lên chút bực bội, nhưng chỉ đáp một cách hờ hững: “Ừm, vài quân vụ cần xử lý. Em nghỉ ngơi cho , đừng nghĩ linh tinh.”

Anh gần như vội vã rời khỏi bệnh viện, lái xe về căn biệt thự nhỏ, nơi từng tràn ngập tiếng giờ đây lạnh lẽo như một ngôi mộ.

Khoảnh khắc đẩy cửa bước , sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc ập đến.

Không tiếng chân trần cô chạy sàn nhà khi mặc váy ngủ, bóng dáng lười biếng của cô khi sofa xem tạp chí thời trang, càng giọng điệu ngọt ngào cô ghé sát bên nũng nịu khi cố ý chọc giận .

Trong nhà lạnh lẽo đến đáng sợ.

Anh qua chiếc sofa phòng khách, nơi từng là chỗ cô cố ý quyến rũ , phản công, dây dưa đến tận đêm khuya, t.h.ả.m dường như vẫn còn vương vấn thở ái .

Anh qua phòng ăn, như thể thấy cô nhăn mũi, lén lút gắp hết rau xanh gắp bát , khi phát hiện bĩu môi miễn cưỡng ăn hết.

Cuối cùng đổ xuống sofa, chóp mũi dường như vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa hồng đặc trưng, mang tính chiếm hữu của cô.

Mùi hương từng khiến thấy quá nồng nặc, nhưng giờ trở thành bằng chứng duy nhất chứng minh cô từng tồn tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/doa-hong-do-nam-thanh/chuong-12.html.]

Anh thức trắng đêm đó.

Những ngày đó, sự so sánh và cảm giác mất mát hiện hữu khắp nơi gần như nuốt chửng Phó Chí Diệp.

Sức khỏe Tạ Nguyệt Chỉ khá hơn, cô cố ý chiếc váy màu trắng nhạt thường ngày, mặc một chiếc váy liền màu sắc tươi sáng, tương tự phong cách của Kiều Thi Di, thậm chí còn trang điểm nhẹ, cố gắng để trông rực rỡ và sống động hơn.

Phó Chí Diệp mở cửa, giây phút thấy cô, sững .

Màu đỏ chói mắt đó, như ngọn lửa thiêu đốt ký ức của . Anh gần như vô thức nhíu mày, buột miệng: “Em hợp với kiểu , cứ mặc quần áo cũ của em .”

Lời , cả hai đều sững sờ.

Mắt Tạ Nguyệt Chỉ đỏ hoe ngay lập tức, với vẻ thể tin nổi, tủi hổ.

Phó Chí Diệp nhận lỡ lời, há miệng định giải thích, nhưng cổ họng như nghẹn , thốt nên lời.

Chẳng lẽ , Kiều Thi Di là độc nhất vô nhị, thể thế?

Không khí ngưng đọng đến mức gần như đông cứng.

Một khác, đưa Tạ Nguyệt Chỉ ăn, nhưng gọi một bàn đầy những món cay nồng, là những món Kiều Thi Di thích ăn.

Tạ Nguyệt Chỉ ăn cay, chỉ nếm một miếng ho sặc sụa, nước mắt chảy , tủi .

Phó Chí Diệp lúc mới chợt nhận , vội vàng xin , bảo phục vụ đổi sang món thanh đạm.

bàn ăn với những món xa lạ, ăn mùi vị gì, trong đầu liên tục hiện hình ảnh Kiều Thi Di cay đến xuýt xoa, lè lưỡi, ừng ực uống nước đá, ngừng gắp món gà xào ớt đầy vẻ đáng yêu.

Lần mất kiểm soát nhất là tại một buổi hội giao lưu trong quân đội.

Một nữ quân nhân xinh , táo bạo của đoàn văn công, ngưỡng mộ từ lâu, nhân lúc khí sôi nổi, chủ động tiến lên mời khiêu vũ, ánh mắt nóng bỏng và trực tiếp.

Đồng đội xung quanh cũng hùa theo: “Phó Thiếu Tướng bây giờ là quý tộc độc , cơ hội hiếm đấy!”

Nếu là đây, Phó Chí Diệp chỉ thấy phiền phức, lạnh lùng từ chối.

khoảnh khắc , khuôn mặt ngượng ngùng mong đợi của cô gái đối diện, trong đầu hiện lên cảnh Kiều Thi Di như một ngọn lửa đang cháy, nhảy múa cuồng nhiệt giữa sàn nhảy, thu hút ánh , rực rỡ và phóng khoáng, như thể cả thế giới là sân khấu của cô.

So sánh như , nữ quân nhân trang điểm kỹ lưỡng mắt bỗng trở nên vô vị.

Loading...