Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ (Chu Dần Khôn-Chu Hạ Hạ) - Chương 196: Thúc đẩy

Cập nhật lúc: 2025-12-04 14:11:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chín giờ rưỡi tối, xe dừng cửa biệt thự.

Chu Dần Khôn cô gái nãy giờ vẫn luôn im lặng, : "Tới ."

Hạ Hạ ôm một túi giấy màu nâu đựng tài liệu đùi, đột nhiên một giọng vang lên bên cạnh cô, cô ngoài cửa sổ, nhận đến nơi.

"Cháu ." Cô nhẹ nhàng , đó xuống xe đóng cửa xe về phía biệt thự.

Người đàn ông chằm chằm bóng lưng cô.

"Chu Hạ Hạ."

Hạ Hạ .

"Nếu ở nhà thì thể đến công ty ở ."

Nói xong, cửa sổ xe từ từ nâng lên. Hạ Hạ đó xe lái , đó cô xoay biệt thự.

Linda ở đây, cả biệt thự vắng tanh đến nỗi mỗi tiếng bước chân cô lên lầu đều đặc biệt rõ ràng.

Khoảnh khắc cô trở phòng đóng cửa , những cảm xúc đè nén cuối cùng cũng sụp đổ. Hạ Hạ ngã xuống đất, túi đựng tài liệu cô đang cầm rơi xuống, đồ bên trong rơi ngoài.

Trên tờ giấy trắng tinh, những dòng chữ đổi giám hộ màu đen đặc biệt dễ thấy. Cô nhặt đống tài liệu lên xem từng tờ một.

Theo quy định của pháp luật, nếu làm giám hộ thì quyền nuôi con sẽ chuyển cho cơ quan dân sự, từ đó trở chỉ cần phù hợp với nguyện vọng của bản thì sẽ trực tiếp lấy ý kiến đồng ý. Nói cách khác, trong tình huống cô cực kỳ tự do.

bây giờ, giám hộ trở thành . Quy định độ tuổi trưởng thành theo pháp luật của Thái Lan là 20 tuổi, nghĩa là trong 4 năm tới thể quyết định và can thiệp việc mà cô làm.

Bốn năm.

Đây là thời hạn mà cô thậm chí còn dám nghĩ tới. Nguy hiểm hơn nữa là dù bốn năm trôi qua thì vẫn ý định để cô một .

Những trang cuối cùng là giấy chứng nhận quyền sở hữu vĩnh viễn bằng tiếng Anh. Theo ý định của Chu Dần Khôn, ngay cả khi cô nước ngoài du học thì cô vẫn ở trong căn nhà mua và ở cùng .

Cửa sổ trong phòng đóng chặt, gió đêm lùa khiến cô rùng vì lạnh.

Từng chữ trong tài liệu đều với cô rằng cô sẽ luôn duy trì một mối quan hệ vặn vẹo và đáng hổ với em trai của ba , chú nhỏ của cô, một đàn ông với khó lường và làm những thủ đoạn đáng sợ.

Cô sẽ luôn sống sự giám sát của , cô sẽ bao giờ dám kết bạn mới. Bởi vì bất cứ ai cô quan tâm đều nguy cơ tổn thương bất cứ lúc nào.

Bàn tay cầm tài liệu yếu ớt buông xuống, Hạ Hạ mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ cô gái trong phòng cúi xuống, vùi mặt đống tài liệu sàn, cơ thể run rẩy im lặng nức nở.

Không qua bao lâu, hình mảnh mai cuối cùng cũng cử động.

Chân tay tê cứng vì sàn quá lâu. Cô gái dùng lòng bàn tay chống đỡ dậy, sắp xếp từng tập tài liệu ướt đẫm nước mắt bỏ túi đựng tài liệu.

dậy lảo đảo suýt ngã, may mắn là kịp bám tường để ngã.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng rực rỡ làm loãng bóng tối trong phòng, Hạ Hạ nhắm mắt mở , đôi mắt đỏ ngầu. Cô bước đến bàn học xuống, đợi lâu cho đến khi nước mắt mặt khô hết.

Cô hít một thật sâu cố gắng bình tĩnh .

Cho dù thế nào nữa, việc cần làm thì vẫn làm. Cho dù tạm thời cô thể rời thì ít nhất cô cũng nên đưa Suchela và Tụng Ân rời khỏi tầm kiểm soát của Chu Dần Khôn.

Trước khi nhận thì chỉ cần bản đồng ý càng sớm càng , như gia đình Suchela thể nước ngoài một cách suôn sẻ. Nghĩ đến đây, cổ họng ứ đọng khó chịu trống rỗng, thở cũng trở nên dễ dàng hơn một chút.

Tiếp theo là Tụng Ân. Sau bài học phát hiện, lâu cô liên lạc với Tụng Ân. Cô giờ thế nào, nhưng liên lạc giữa họ đều thể phát hiện.

Làm thế nào để giải quyết vấn đề ? Hạ Hạ nhắm mắt , suy nghĩ . Từ khi ngón tay của Tụng Ân chặt cho đến khi tài khoản trống tìm thấy, cô nhớ nhớ từng chi tiết. Đột nhiên, một email xóa hiện lên trong đầu.

Hạ Hạ chợt mở mắt.

Để bảo vệ Tụng Ân, cô cần liên lạc với . Cô lấy điện thoại di động nhập một dãy , đó ngập ngừng nhấn nút.

Có tiếng "bíp-bíp-" từ bên . Mặc dù ai trả lời nhưng đó vẫn thể liên lạc , điều khiến cô nhẹ nhõm vô cùng.

Nghĩ nghĩ, Hạ Hạ liền gửi tin nhắn. Nhìn ba chữ "Đã gửi " màn hình, cô ôm chặt điện thoại, trong lòng cảm thấy chút hy vọng.

*

Tối qua ngủ muộn nên đến tận trưa Chủ nhật Hạ Hạ mới dậy.

trong gương, hai mắt đỏ hoe, cô khẽ thở dài, cúi rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng giảm sưng tấy. Vừa tắm xong liền thấy ai đó đang lên lầu chuyện.

Hạ Hạ mở cửa liền gặp Linda, phía Linda là đàn ông hôm qua đến đón cô.

"Hạ Hạ tỉnh ." Linda : "Chắc là đói lắm ? Ngài Chu bảo ngài A Thái đây đến lấy quần áo. Tôi giúp thu dọn đồ đạc xuống."

Hạ Hạ ngoan ngoãn gật đầu, chuẩn xuống cầu thang, cô chượt dừng , đầu qua.

Khi Linda xuống, bà phát hiện Hạ Hạ ở trong phòng ăn mà đang đợi ở phòng khách, mặc quần áo chỉnh tề.

Thấy hai xuống, cô dậy về phía Linda, ngập ngừng gọi A Thái : "Tôi việc cần chữ ký, thể cùng ? Chú thể đến công ty."

Đây chính xác là những lời tối qua Anh Khôn .

A Thái hề do dự trả lời: "Được."

Bốn mươi phút .

Xe tới của công ty, Hạ Hạ xuống xe ngẩng đầu lên. Lần cuối cùng cô đến đây là tháng 7 năm ngoái, khi đó cô và ba truy đuổi và đó cũng là ngày ông qua đời.

Công ty là một tòa nhà dành cho một gia đình với tổng cộng 13 tầng. Hạ Hạ văn phòng của ba cô ở tầng cao nhất cùng, nhưng bây giờ... trong đó còn là ông nữa.

Cô theo A Thái lên tầng cao nhất. Cửa văn phòng mở , ghế văn phòng ai, chỉ tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền .

A Thái bước , mang quần áo đến cửa phòng tắm: "Anh Khôn, quần áo để ở đây."

Người bên trong trả lời , A Thái đặt quần áo lên ghế sofa, khéo léo mở tủ lạnh rót một cốc nước đá theo thói quen của Chu Dần Khôn.

Nhân tiện cũng rót cho Hạ Hạ một cốc nước.

"Cảm ơn." Cô nhận bằng cả hai tay.

Sau khi rót nước xong, A Thái kiểm tra tủ rượu: "Rượu mà Khôn thường uống hết , lấy. Tôi sẽ sớm."

"Ồ, ."

Hạ Hạ ghế sofa, đầu phòng tắm nhưng bên trong vẫn ý định ngoài. Cô đặt cốc nước xuống, lấy đồ chuẩn sẵn trong túi đựng tài liệu đặt lên bàn.

Sau đó dậy đến chiếc bàn lớn lấy một cây bút. mới đưa tay , cô đột nhiên dừng .

Một chiếc bút ký nhãn dán lặng lẽ nhét trong hộp đựng bút, phần nút bấm phía rõ ràng lỏng lẻo.

Hạ Hạ cầm lên, thấy nhãn dán bút, cổ họng chút nghẹn ngào. Cô đưa nó cho ba khi cô mới bước trường trung học cơ sở. Lúc đó ảnh chụp đang thịnh hành, cô các bạn cùng lớp kéo chụp tới hàng trăm bức ảnh, cuối cùng cô dán bức ảnh nụ hạnh phúc nhất lên bút đưa cho ba .

Chiếc bút cũ, dù thử cũng thể dùng nữa. nó vẫn còn đựng trong hộp đựng bút.

Hạ Hạ ngơ ngác cây bút trong tay, đúng lúc , tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt, cánh cửa đột nhiên mở , một giọng nam vang lên: "Đưa quần áo cho ."

Cô gái vô thức , nhưng lấy rượu vẫn về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dinh-cap-ten-con-do-chu-dan-khon-chu-ha-ha-qogy/chuong-196-thuc-day.html.]

duy nhất còn trong văn phòng. Ánh mắt Hạ Hạ vô thức rơi bộ quần áo ghế sofa. Cô cửa văn phòng cửa phòng tắm. Sau khi chờ đợi vài giây, vẫn ai bước .

Sự kiên nhẫn của Chu Dần Khôn cô cũng rõ. Nếu bước mà thấy cô ở đây nhưng mang quần áo cho thì việc ký kết lẽ sẽ chẳng kết quả gì.

Nghĩ như , Hạ Hạ đành đặt thứ đang cầm xuống, cầm bộ quần áo thường ngày lên, dừng , cầm thêm một chiếc q**n l*t nam gấp gọn gàng.

Cô bước tới cửa phòng tắm, dám trong, cũng giám năng gì hấp tấp mà chỉ cong nhẹ cánh tay đưa quần áo cho . Cô mơ hồ thấy bên trong đang lau tóc, đó bước tới, mang theo một luồng nước nóng.

Hạ Hạ cảm thấy chút kì quái, quần áo trong tay cô mãi lâu cũng cầm, giây tiếp theo, cô cảm thấy cổ tay chút ấm áp, một bàn tay nóng ướt nắm lấy kéo cô trong.

Giây phút cửa phòng tắm đóng , Hạ Hạ giật , cơ thể ép cửa, giọt nước thấm ướt quần áo lưng cô.

Một khuôn mặt trai đột nhiên phóng to mắt cô: "Chu Hạ Hạ, chuyện gì đây?"

Tối qua đồng ý cho cô tới công ty, hôm nay cô tới. Con thỏ nhỏ xong vẻ khá ngạc nhiên.

"Cháu, cháu đến xin chữ ký bản chấp thuận."

"Thật ?" Ánh mắt đùa cợt, giọng điệu phù phiếm: "Chuyện quan trọng đến ? Cần ký gấp như ."

Trong lòng Hạ Hạ đột nhiên lo lắng, cô vội vàng : "Không , cũng quan trọng lắm, chỉ là—"

"Chỉ là đến thôi, ?" Chu Dần Khôn hiểu ý, trực tiếp hôn lên môi cô.

Hạ Hạ sửng sốt một chút, cũng chống cự. Không chống cự trong mắt đàn ông chính là sự thừa nhận. Không ngờ, chỉ một đêm hai họ trở thành giám hộ và nhận nuôi, mối quan hệ thiết lập vững chắc, thậm chí cảm giác phụ thuộc cũng tăng lên.

Anh dùng ngón tay chạm đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, trong lòng giễu cợt chiêu trò kiêu ngạo của Trần Huyền Sinh. Lúc , cửa văn phòng mở , tiếng bước chân, chắc chắn là A Thái mang rượu trở .

Hạ Hạ giống như gặp viện binh: "Có tới, cháu chỉ đưa quần áo cho chú, cháu ngoài ."

"Không cần."

Anh nhéo mặt cô, ép cô cúi đầu xuống, Hạ Hạ kinh hãi thấy thứ ở háng , tin ngẩng đầu lên, rõ ràng chỉ mới hai câu thôi mà.

A Thái đặt rượu xuống, về phía ghế sofa, và quần áo đó đều cùng biến mất. Anh vô thức về phía phòng tắm, tiếng nước bên trong im bặt, dường như hai bóng xuất hiện cánh cửa kính mờ...

Anh còn kịp nghĩ xong thì cánh cửa mở một chút. Anh lập tức bước tới: "Anh Khôn?"

"Mày b.a.o c.a.o s.u ?"

A Thái lúc đầu giật , nhưng đó mới phản ứng , lập tức lấy b.a.o c.a.o s.u từ trong túi đưa .

Đưa thứ thì cũng cần suy nghĩ xem bên trong tiếp theo sẽ xảy chuyện gì. Không cần ông chủ , A Thái lặng lẽ ngoài, canh ở cửa văn phòng.

Nhờ hiệu quả cách âm của văn phòng nên bên ngoài thấy âm thanh gì, cũng ai trong phòng tắm đang diễn cảnh l*m t*nh mãnh liệt đầy d*c v*ng như thế nào.

Mặt đất ẩm ướt ngổn ngang quần áo rách nát, cúc áo rơi rớt, Hạ Hạ còn phân biệt là nước mồ hôi nữa, thể cô điểm tựa, chỉ thể vòng tay qua cổ để giữ cho ngã. Người đàn ông ôm cơ thể cô , âm đ*o chật hẹp liên tục đâm, nhiều va và điểm sâu nhất khiến bụng của cô run rẩy ngừng.

Bị làm như khiến cô nhịn , những tiếng r*n r* kìm nén trong phòng tắm dần dần biến thành những tiếng nức nở, khiến đàn ông càng hưng phấn phóng túng hơn, cơ thể va chạm liên tục khiến thứ chất lỏng nóng hổi b.ắ.n tung tóe, cho đến khi xuất tinh, d**ng v*t vẫn còn cắm sâu trong cơ thể cô.

Dư âm của l*n đ*nh kéo dài lâu, h* th*n của Hạ Hạ thật sự khó chịu, cô cau mày r*n r*, lúc Chu Dần Khôn mới chậm rãi rút .

Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Hạ Hạ cuối cùng cũng mặc một chiếc áo bình thường. Người đàn ông chỉ mặc quần, áo thì mặc cho cô, Hạ Hạ đặt đôi chân trần ghế sô pha, vô thức dùng gối che .

Trên đôi chân trắng nõn cân đối in hằn các dấu ngón tay và dấu hôn, Chu Dần Khôn cứ , Hạ Hạ sợ nữa nên cô co chân , thậm chí còn che luôn mắt cá chân.

Người đàn ông chế nhạo, mở cửa gì đó với A Thái đang ở bên ngoài.

Hạ Hạ chỉ uống một ly nước, thư ký chuẩn quần áo cho cô. Chu Dần Khôn bán khỏa từ thắt lưng trở lên, ngậm điếu t.h.u.ố.c trong miệng nhưng châm lửa, cũng khó chịu ai quần áo.

Hạ Hạ mặc quần áo xong , bắt gặp ánh mắt của đàn ông. Trong mắt sự kiềm chế nào, cũng thái độ lịch sự nào cả.

"..." Cô cái áo trong tay: "Chú vẫn còn mặc cái ?"

mặc , còn dính nước.

"Không mặc thì để tr*n tr**ng ." Người đàn ông trực tiếp mặc . Cái áo mùi thơm, hài lòng.

Chu Dần Khôn đó, vẻ mặt trông thoải mái. Hạ Hạ , chủ động thẳng vấn đề: "Cháu lấy bút ký."

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, đưa mắt theo cô.

Theo quy định của ngân hàng và các yêu cầu của mẫu chấp thuận, giám hộ tiền và hướng của khoản tiền khi ký. Vì thế Hạ Hạ cũng mang đến thông tin về dự án y tế từ thiện.

Một chồng dày.

"Đây đều là những thông tin liên quan, chú thể khi ký."

Giọng điệu tự nhiên, cô cá là Chu Dần Khôn sẽ đủ kiên nhẫn để hết, nhiều nhất thì cũng chỉ vài trang đầu. Thực tế thì đàn ông thậm chí còn thèm mở , chỉ một nét bút ký xong.

Một hòn đá treo trong lòng rơi xuống. Hạ Hạ thu dọn xấp tài liệu, quên đặt bút ký. ở bàn làm việc lâu hơn một chút, đàn ông đầu : "Nhìn cái gì ?"

"Cái ." Cô lưng về phía , như đang cầm lên thứ gì đó: "Đây là một món quà cháu tặng ba, đến giờ ba vẫn giữ nó."

Lại là Chu Diệu Huy.

Chu Dần Khôn kiên nhẫn: "Lại nhớ ông ?"

"Ừm." Cô , cầm một cây bút cũ trong tay: "Cháu thể gặp ba ?"

Trong mắt cô tràn đầy mong đợi.

Mặc dù khó chịu vì Chu Hạ Hạ luôn nghĩ đến cha khuất của , nhưng Chu Dần Khôn mới thoải mái xong cũng lười quan tâm đến chuyện , hào phóng : "Được."

"Cảm ơn."

Người đàn ông thích lời cảm ơn của cô, nhưng hứng thú với thứ tay cô: " thứ phép mang ."

"Tại ?" Hạ Hạ : "Cháu đưa nó cho ba."

"Cháu đưa nó cho ông , ông thể lấy ?"

Cô gái rũ mắt xuống: "Vậy thì... thôi quên ."

Cây bút đặt trở bàn, cửa phòng làm việc tiếng gõ, là thư ký nhắc nhở, năm phút nữa cuộc họp buổi chiều sẽ bắt đầu. Nghe , Hạ Hạ ý thức thu dọn đồ đạc của rời cùng A Thái.

Sau khi cô rời , đàn ông dậy, đến bàn cầm cây bút Hạ Hạ cầm lên. Trước đây để ý lắm, đó gắn một bức ảnh nhỏ, cô gái đó đang mỉm vui vẻ.

Đây là Chu Hạ Hạ lúc mười hai mười ba tuổi, đang một cách ngốc nghếch.

"Thưa ngài," thư ký bước : "Cuộc họp sẵn sàng."

Chu Dần Khôn ừ một tiếng đặt cây bút trở hộp đựng bút.

Trên đường trở về, sự cho phép của Chu Dần Khôn, A Thái đầu tiên đưa Hạ Hạ đến ngôi chùa nơi đặt tro cốt của Chu Diệu Huy. Hạ Hạ đang chuyện với ba cô, cho nên A Thái làm phiền cô.

Chưa đầy hai mươi phút cô bước .

Sau khi họ rời , bầu trời nhanh chóng tối sầm, trong chùa cũng ngày càng ít . Khi tiếng chuông mười hai giờ vang lên, trong chùa vang lên những bước chân chậm rãi mạnh mẽ.

Tiếng bước chân dừng hũ tro cốt của Chu Diệu Huy.

Một tay nhẹ nhàng nhấc chiếc hũ lên, lấy một tờ giấy gấp gọn gàng bên .

Loading...