Đồng t.ử Phó Nam Tiêu co đột ngột, bàn tay lớn nắm chặt .
Khi Văn Tú gửi tin nhắn cho , vẫn đang bận họp ở nước ngoài, cũng xem video Mạnh Thanh Ninh phát điên ở hội trường mạng. Không ai lúc đó đau lòng đến mức nào.
Chỉ lập tức bay về.
Nghe lời cô , cũng tại Mạnh Thanh Ninh đột nhiên mất kiểm soát.
“Video đó tuy là làm giả, nhưng tại nhà họ Phong thể rõ ràng như !”
Mạnh Thanh Ninh thần sắc nghiêm trọng.
Căn phòng cũng trở nên yên tĩnh.
Nửa lúc , đàn ông : “Chuyện cứ giao cho . Em chỉ cần lo nghỉ ngơi thật là .”
Mạnh Thanh Ninh mím môi, gì.
Chỉ là đợi Phó Nam Tiêu , cô Văn Tú.
Văn Tú lập tức bày tỏ lập trường.
“Ôi, thấy cũng khó chịu, Mạnh tổng, , về nghỉ đây.”
Nói xong liền nhanh chóng bỏ chạy.
Mạnh Thanh Ninh chút bất lực, Lâm Manh bên cạnh.
“Mọi thứ cứ theo kế hoạch mà làm.”
Ngày hôm , tại công ty.
Vừa bước , ánh mắt của đều đổ dồn về Lâm Manh.
Vương Hạo của phòng ban bỗng nhiên xáp gần, tò mò hỏi: “Mạnh tổng thế nào .”
Lâm Manh nhớ đến lời Mạnh Thanh Ninh dặn dò.
Cố ý giả vờ sợ hãi : “Vẫn đang điều trị trong bệnh viện, dọa sợ c.h.ế.t khiếp. Bình thường như , thể ngờ thành thế …”
Ánh mắt Vương Hạo thoáng qua vẻ khác thường, cố ý hỏi nhỏ: “Cô với Mạnh tổng , lẽ nào …”
Vẻ dò xét của khiến Lâm Manh vui.
Mạnh tổng cũng với cô, nhiều trong công ty đang theo dõi họ.
Sự cố thể là do Phong Thị gây , điều cô cần làm bây giờ là cố gắng thu thập thông tin cho Mạnh tổng, giám sát hành động của công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/di-xem-mat-toi-phat-hien-co-thai-voi-sep-cu-manh-thanh-ninh-pho-nam-tieu/chuong-475-toi-la-cha-co-ay-toi-can-biet-tinh-hinh.html.]
Vì , cô nhất định diễn thật !
Mặc dù Mạnh tổng, nhưng cô vẫn cố ý lớn tiếng : “Anh đừng nữa, hôm qua Mạnh tổng suýt nữa làm sợ c.h.ế.t! Tôi thực sự sợ ! Không lây nữa.”
Thấy ánh mắt của những xung quanh đều đổi.
Lâm Manh cố ý lộ vẻ mặt chán ghét hơn.
Cô trở về chỗ làm việc, gần trưa thì Phong Tiêu Mặc bỗng nhiên gọi cô đến văn phòng một chuyến.
Trước khi đến, Mạnh tổng nhắc nhở cô, khi tỏ cách với Mạnh tổng, Phong tổng chắc chắn sẽ tìm cô.
Xem Mạnh tổng đoán hết.
Trong văn phòng.
Phong Tiêu Mặc Lâm Manh với ánh mắt đầy ẩn ý.
Giọng điệu mang theo sự lo lắng: “Thanh Ninh bên đó thế nào ? Cô cũng là cha nó, chắc chắn lo lắng cho nó.”
Lâm Manh vẫn giữ nguyên lời đó, kể về tình trạng nghiêm trọng của Mạnh Thanh Ninh.
Ánh mắt Phong Tiêu Mặc thoáng qua một tia tối tăm, thở dài: “Đứa bé Thanh Ninh đó chẳng gì với cả, là cha nó lo lắng, cô là nhân viên của Thanh Ninh, chỉ thể nhờ cô giúp chú ý Thanh Ninh nhiều hơn.”
Vừa , Phong Tiêu Mặc lấy một bản hợp đồng từ ngăn kéo, đẩy về phía Lâm Manh.
Cô nhận lấy xem, phát hiện đó là hợp đồng thăng chức cô lên làm Phó phòng ban.
Ý của ông quá rõ ràng.
Lâm Manh cố ý giả vờ vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng.
“Cảm ơn Phong tổng đề bạt!”
Phản ứng tham lam của cô đều lọt mắt Phong Tiêu Mặc, ông hài lòng gật đầu.
…
Về phía Mạnh Thanh Ninh, Liễu Mi cũng nhận tin và vội vàng đến bệnh viện.
Nhìn thấy Mạnh Thanh Ninh tiều tụy, lời trách móc cuối cùng cũng nuốt trong.
“Rốt cuộc chuyện gì mà tự ép buộc như , con xem con bây giờ nông nỗi nào ! Thật là khiến bớt lo!”
Vừa , Liễu Mi lấy bát canh hầm sẵn.
Mạnh Thanh Ninh Liễu Mi, bỗng nhiên hỏi: “Mẹ, chuyện con mất con, cho khác ?”
Liễu Mi sững , mặt thoáng qua vẻ chột : “Con mất , gì mà che giấu.”