Phó Nam Tiêu sững sờ: "Tôi ý đó..."
"Có , tự rõ trong lòng." Lời dứt Mạnh Thanh Ninh cắt ngang.
Cô nhét chiếc áo khoác trở tay Phó Nam Tiêu, sắc mặt cũng lạnh lùng theo.
"Phó Tổng thấy năng lực làm việc của , cho rằng chỉ vẻ ngoài đáng giá tiền thì cũng trách , dù năm năm cũng như . Tôi cũng hy vọng sẽ đổi, Phó Tổng cũng cần để tâm đến những lời của ."
"Anh cứ làm chính là , chỉ là giống như bây giờ, giữ thái độ ít đến làm phiền là ."
Nói xong, Mạnh Thanh Ninh kéo cửa xe.
Phó Nam Tiêu theo bóng lưng cô, khỏi nhíu mày: "Tôi ý đó..."
Đáp , là tiếng cửa xe đóng sầm .
Xe của Mạnh Thanh Ninh lao vun vút.
Phó Nam Tiêu tại chỗ, nắm chặt chiếc áo khoác vẫn còn ấm của Mạnh Thanh Ninh, môi mỏng mím chặt.
Lại một vui vẻ gì.
Mạnh Thanh Ninh dần quen với việc, mỗi ở bên Phó Nam Tiêu, kết cục luôn là mấy vui vẻ.
Cô để tâm, vẫn sống cuộc sống của như thường.
Sáng hôm .
Mạnh Thanh Ninh đến chỗ làm kịp ấm chỗ, cô bé lễ tân báo gặp cô, là để bàn chuyện hợp tác.
Tay cô đang mở máy tính khựng , nhanh chóng phản ứng kịp.
Đáp một tiếng "Biết ", cô lấy gương kiểm tra lớp trang điểm.
Chắc chắn gì sai sót, cô mới đến phòng họp.
Mạnh Thanh Ninh mang theo nụ , gõ cửa bước : "Xin chào..."
Giây tiếp theo, nụ mặt cô đông cứng .
Người trong phòng họp, chính là Phong Tiêu Mặc!
Cô nhất thời sững sờ: "Phong Tổng, ông đến Vinh Thịnh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/di-xem-mat-toi-phat-hien-co-thai-voi-sep-cu-manh-thanh-ninh-pho-nam-tieu/chuong-253-cha-ruot.html.]
Theo những gì cô , các ngành công nghiệp hiện tại của tập đoàn Phong Thị liên quan gì đến Vinh Thịnh.
Hợp tác? Điều càng thể.
Vì , mục đích Phong Tiêu Mặc đến công ty hôm nay, chỉ một —
Đó là cố ý tìm cô!
Thấy cô, Phong Tiêu Mặc cũng ngước mắt lên.
Ông chào Mạnh Thanh Ninh, nhanh chóng xác nhận suy đoán của cô: "Nghe cô làm việc ở đây, nên đặc biệt đến thăm cô, làm phiền cô chứ?"
Lần , ngay cả ngốc cũng thể nhận điều bất thường.
Mạnh Thanh Ninh nhất thời cạn lời.
Dù ân nghĩa lớn đến , cô cũng chân thành cảm ơn nhiều .
Nếu Phong Tiêu Mặc điều gì hài lòng, thể tìm cô riêng, cần tìm đến công ty làm phiền công việc của cô.
Khuôn mặt cô chút giữ nổi, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn: "Làm phiền thì , chỉ là Phong Tổng quá thiết với , khiến chút thoải mái."
Mạnh Thanh Ninh hít một thật sâu, cuối cùng vẫn nhịn thốt một câu: "Nếu ông việc gì, xin phép đưa ông ngoài , chúng hẹn gặp riêng lúc khác."
Nói xong, cô định mở cửa phòng họp.
Thấy , Phong Tiêu Mặc vẻ lo lắng một cách khó hiểu.
Ông vội vàng dậy gọi cô : "Thanh Ninh!"
Cái tên gọi mật khiến bước chân Mạnh Thanh Ninh khựng .
Cô cảm nhận rõ ràng Phong Tiêu Mặc tình cảm nam nữ với cô, những gặp mặt hiếm hoi đều giống như một lớn chăm sóc con cháu.
hôm nay, cô thực sự cảm thấy gì đó đúng.
Mạnh Thanh Ninh , Phong Tiêu Mặc với vẻ cảnh giác: "Phong Tổng còn chuyện gì nữa ?"
Ngay khi lời dứt, sắc mặt đàn ông trung niên bỗng trở nên khó xử.
Ông cúi đầu, ngập ngừng lấy một bản báo cáo xét nghiệm từ trong túi.
Sau một lúc lâu, giọng trầm thấp của Phong Tiêu Mặc vang lên trong phòng họp:
"Tôi nghĩ, cô nên gọi một tiếng cha."