Đi Xem Mắt Tôi Phát Hiện Có Thai Với Sếp Cũ - Mạnh Thanh Ninh, Phó Nam Tiêu - Chương 174: Chị thực sự đã nghĩ kỹ chưa?
Cập nhật lúc: 2025-11-19 10:05:36
Lượt xem: 356
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị chính con trai giáo huấn một trận, Liễu Mi nhất thời cảm thấy mất mặt.
Bà phục : "Con cứ thế bao che cho Mạnh Thanh Ninh, nó và con cùng một cha sinh ..."
"Mẹ!"
Lời còn hết, Liễu Chiêu giận dữ quát lên một tiếng ngắt lời.
Cậu bé bất mãn chằm chằm Liễu Mi, còn Liễu Mi cũng nhận lời quá đáng.
Bà cẩn thận Mạnh Thanh Ninh bên cạnh, thấy sắc mặt cô tái nhợt.
Giọng Liễu Mi chút nịnh nọt: "Thanh Ninh , ý đó..."
Mạnh Thanh Ninh gượng: "Con hiểu mà."
Trên đời , thực sự quan tâm đến cảm xúc của cô vốn dĩ nhiều.
Huống chi Liễu Mi bỏ rơi cô từ nhỏ.
Thấy khí , Liễu Chiêu bất mãn liếc Liễu Mi một cái.
Cậu bé đặt cặp sách xuống, hỏi Mạnh Thanh Ninh: "Chị ở nhà cả ngày chắc buồn lắm, đúng lúc tối nay em bài tập, cùng chị ngoài dạo nhé."
Nói xong, bé lời nào kéo Mạnh Thanh Ninh rời .
Hoàng hôn buông xuống.
Vào mùa đông, sáu bảy giờ tối trời tối đen.
Liễu Chiêu quấn khăn quàng cổ mỏng, lấy tiền tiết kiệm của mua cho Mạnh Thanh Ninh món lẩu xiên que cô yêu thích.
Cậu bé nhét tay Mạnh Thanh Ninh, mũi thì đỏ ửng vì lạnh.
"Chị, chị cầm cái làm ấm tay , đừng để lạnh."
Nhìn vẻ ngoài hiểu chuyện của bé, Mạnh Thanh Ninh khỏi cảm thấy cay sống mũi.
Cô hít sâu một , đưa tay xoa đầu Liễu Chiêu.
"Là chị với em, để em còn nhỏ tuổi hiểu chuyện như ."
Liễu Chiêu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chị chăm sóc em lớn lên từ nhỏ, em gì giúp chị, chỉ thể làm những điều thôi."
Mạnh Thanh Ninh , càng thêm cảm động.
Hai chị em dạo chợ đêm một lúc.
Đã lâu cùng Liễu Chiêu đến nơi , tiếng ồn ào và đám đông qua , mang theo khí đậm đà mùi vị cuộc sống, ngay lập tức làm dịu trái tim Mạnh Thanh Ninh chút xao động trong suốt thời gian qua.
Họ dạo và ngắm nghía, cho đến một quầy bán cá vàng nhỏ.
Mạnh Thanh Ninh những con cá vàng đỏ đen bơi lội trong bể kính lớn, ngẩn .
Liễu Chiêu ở bên cạnh cô, quan sát sắc mặt cô.
Cuối cùng vẫn nhịn hỏi: "Chị, chị và Phó Nam Tiêu..."
Mạnh Thanh Ninh chợt tỉnh .
Cô cụp mắt xuống, cay đắng nặn một câu từ cổ họng: "Anh bảo chị tin , sẽ từ từ tìm cách giải quyết."
"Vậy chị, chị tin ?" Liễu Chiêu cẩn thận hỏi.
Chị tin.
Mạnh Thanh Ninh gì, chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Cả đời , đầu tiên một đàn ông sẵn lòng vì cô mà từ bỏ kiêu hãnh quỳ xuống.
Mặc dù đôi khi cô những suy nghĩ tiêu cực, và cũng từng từ bỏ.
chỉ cần nhớ đến cái quỳ gối của Phó Nam Tiêu, cô cảm thấy vẫn thể kiên trì.
Trực giác mách bảo cô, đàn ông sẽ làm cô thất vọng nữa...
Mạnh Thanh Ninh khổ một tiếng, đầu trả lời thẳng Liễu Chiêu: "Em và lời hẹn ước , bây giờ, em còn tin ?"
Liễu Chiêu sững sờ.
Cậu bé gần như do dự, trả lời: "Em tin chứ."
"Lý do?"
"Lý do..."
Liễu Chiêu nhất thời chút nghẹn lời.
Cậu bé cũng lý do cụ thể.
Và Mạnh Thanh Ninh chỉ , siết chặt khăn quàng cổ cổ bé.
Cô nhẹ giọng : "Trời lạnh , về nhà thôi."
Liễu Chiêu từ chối, ngơ ngác theo Mạnh Thanh Ninh rời .
Trong lòng bé chợt hiểu , lời Phó Nam Tiêu :
Một cảm xúc phức tạp, bây giờ bé vẫn hiểu, chắc chắn lớn lên mới thể hiểu .
Và bé , dường như lớn hơn một chút...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/di-xem-mat-toi-phat-hien-co-thai-voi-sep-cu-manh-thanh-ninh-pho-nam-tieu/chuong-174-chi-thuc-su-da-nghi-ky-chua.html.]
Nếu , tại bé thích Phó Nam Tiêu, nhưng vô điều kiện tin tưởng chứ?
Ở một bên khác.
Phó Nam Tiêu bận rộn đến tận mười giờ đêm.
Và hôm nay, thực còn về sớm.
Là Lâm Trình thấy sắc mặt quá tệ, ngừng sắp xếp trong tay , ép về nghỉ sớm.
Phó Nam Tiêu làm dám thả lỏng?
Đám cổ đông già trong hội đồng quản trị ngày càng khó đối phó, bây giờ thể dùng từ kiếm chuyện mà hình dung.
Thế nhưng thể phát tác, dù chuyện là do gây .
"Tổng giám đốc Phó, đến ."
Khi đang nhắm mắt dưỡng thần, tài xế phía nhẹ giọng nhắc nhở.
Phó Nam Tiêu mệt mỏi mở mắt, cố gượng dậy tinh thần bước xuống xe.
Anh đẩy cửa nhà, phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Ngẩng đầu , Phó Vân Đình và Tống Thanh Từ đang ghế sofa với vẻ mặt nghiêm nghị.
Điều bất ngờ là, Tô Tần và bố cô cũng mặt.
Thấy Phó Nam Tiêu bước , sắc mặt Phó Vân Đình lập tức tối sầm.
"Đã gọi điện cho con từ sớm, thì thôi , bây giờ mới về?!"
Điện thoại?
Nghe bố nhắc đến, Phó Nam Tiêu mới nhớ mấy ngày đụng đến điện thoại.
Thậm chí còn điện thoại đang ở .
Phó Nam Tiêu thực sự còn tinh lực để tranh cãi với ông, chỉ hỏi: "Bố chuyện gì thì thẳng ."
Nghe thái độ thiếu kiên nhẫn của , Phó Vân Đình lập tức nổi giận.
Tống Thanh Từ bên cạnh thấy , vội vàng nắm lấy tay ông.
Bà nhanh chóng , ám chỉ với Phó Nam Tiêu: "Nam Tiêu, con chuyện với bác trai bác gái họ Tô ? Bây giờ họ đến , con mau ."
Phó Nam Tiêu mím môi, bố ý gì.
vẫn ý định thỏa hiệp.
Anh mím chặt môi, tại chỗ một lời.
Không khí trong phòng khách nhất thời ngưng trệ.
Thấy thái độ của Phó Nam Tiêu, Tô Chấn Dương nhất thời cũng bất mãn.
Dù cuộc hôn nhân Tô Tần , nhưng bây giờ là lúc nhà họ Phó cần họ.
Kết quả nửa đêm gọi họ đến, bắt họ sắc mặt khó chịu của khác lâu như là ?
Tô Chấn Dương nhíu mày, giọng vang như chuông: "Xem Tổng giám đốc Phó gì , chúng làm phiền nữa, xin phép cáo từ!"
Nói xong, ông dậy rời .
Thấy hành động của ông, những mặt, trừ Phó Nam Tiêu, đều hoảng hốt.
Đặc biệt là Tô Tần.
Hôm nay cô cố tình đến để xem Phó Nam Tiêu sỉ nhục, cúi đầu xin cô .
Sao thể thấy gì dậy bỏ .
Cô vội vàng ngăn cản: "Bố...!"
Ánh mắt sắc lẹm của Tô Chấn Dương lập tức quét qua.
Tô Tần ngượng ngùng im lặng.
Đối với bố cổ hủ và cố chấp , cô vẫn sợ hãi.
Thấy sắp đổ bể, Phó Vân Đình im lặng nãy giờ đột nhiên mở lời: "Tô tổng, xin ngài chờ một chút!"
Tô Chấn Dương dừng bước, đầu Phó Vân Đình.
Giây tiếp theo, Phó Vân Đình đầu Phó Nam Tiêu nghiêm nghị: "Từ khi ông nội qua đời, công việc kinh doanh của gia đình cũng đang suy yếu, cần chắc con cũng cảm nhận ."
"Hôm nay cũng sợ bác trai bác gái họ Tô chê, tình hình hiện tại của nhà họ Phó, chỉ thể cứu vãn bằng cách kết thông gia với nhà họ Tô!"
"Sự tùy hứng của con hại c.h.ế.t ông nội, lẽ nào con còn làm tiêu tan cả tập đoàn do ông vất vả gầy dựng nên ?!"
Nói những khó khăn của gia đình mặt ngoài, là một điều vô cùng mất mặt.
Phó Nam Tiêu đương nhiên cũng hiểu.
Tay buông thõng bên hông nắm chặt, trong đầu ngừng xoay quanh câu cuối cùng của Phó Vân Đình.
Là sự tùy hứng của hại c.h.ế.t ông nội, và giờ đây chỉ nhà họ Tô mới thể cứu vãn tập đoàn...
Anh nhất thời phản bác từ .
Xét từ góc độ, đây đều là giải pháp nhất.
Xứng đáng với sự an nghỉ của ông nội chín suối, cũng xứng đáng với công sức nuôi dưỡng của bố bấy lâu nay.
ai sẽ xứng đáng với Thanh Ninh, và con của đây?