Con bé đáp như c.h.é.m đinh chặt sắt:
“Khoai tây sợi!”
Con bé rất thích món này — chua chua cay cay, lại dậy mùi thơm xào nồi. Ăn mỗi ngày cũng không ngán.
Nhưng tôi giờ đây hoàn toàn không ăn được đồ cay nữa.
Bỗng dưng, một cơn ho trào lên cổ họng, kèm theo vị tanh ấm nóng.
Tôi vội lấy tay bịt miệng, nhưng vẫn không kịp ngăn m.á.u trào ra trước camera.
Con gái đang đứng trên ghế nhỏ rửa bộ đồ dùng nấu ăn mini, không phát hiện ra tôi khốn đốn thế nào.
Máu như nước vòi tuôn ra từ kẽ tay tôi.
Tôi vội vã rời bếp, lao vào nhà vệ sinh…
Thực tế không phải truyện cổ tích, hiếm khi xuất hiện phép màu.
Tình trạng của tôi còn tệ hơn cả trước khi hóa trị.
Hôm mẹ tôi đến, tôi thậm chí không xuống nổi giường.
Em trai tôi lái xe đưa mẹ đến, hai người mang theo cả đống đồ.
Tôi cố khoác chiếc áo phao rộng thùng thình, gắng sức ra tận cửa đón.
Chồng tôi giơ tay đón lấy đồ của họ.
Tôi cũng vô thức đưa tay ra, nhưng phát hiện ra mình đến cả một con gà cũng không xách nổi.
Con gái ríu rít kể chuyện với bà ngoại.
Mẹ tôi cúi đầu, không để ý.
Nhưng em trai thì thấy. Nó thản nhiên xách lại đồ lên.
“Giờ yếu ớt thế cơ à?”
Tôi cười với nó, đi bên cạnh nó phía sau cùng.
Nó bỗng thốt lên cảm thán:
“Vẫn là béo một chút tốt, mạnh khỏe, đánh người cũng đau hơn.”
Cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt!
Tôi giơ tay làm bộ định đ.ấ.m nó.
“Nè mẹ!” — Em tôi nũng nịu — “Chị lại định đánh con trai cưng của mẹ đó!”
Mẹ tôi liền tiếp lời:
“Đánh! Thay mẹ đánh thêm vài cái! Lớn từng này đầu rồi còn chưa chịu lấy vợ, nhìn thấy mày là đau đầu!”
Em tôi: “…”
Con gái cười khanh khách, cả tóc cũng rộn ràng niềm vui.
Nó rất thích cậu — vì chỉ có cậu là chiều chuộng nó vô điều kiện.
Cho nó ăn ba cây kem liền, mười cây kẹo mút cũng được.
Lần này đến, cậu lại mang theo bao nhiêu là món đồ chơi, làm con bé cười tít mắt, ăn cơm trưa cũng ăn thêm nửa bát.
Tôi cũng cười suốt, như thể đã quên mình đang mắc bệnh.
“Mau ăn đi, đừng chỉ gắp cho người ta.”
Mẹ tôi vừa nói, vừa gắp đủ thứ ngon vào bát tôi, chất thành một ngọn núi nhỏ mà không chịu dừng.
Bà không biết là, tôi đâu thể ăn nổi nhiều đến vậy…
Tôi cố gắng gắp thức ăn cho họ, nói chuyện với họ,
chính là để có thể bớt ăn vài miếng.
Tôi đau.
Đau miệng, đau cổ họng, toàn thân đều đau.
Dù vậy cuối cùng tôi vẫn ăn không ít.
Tôi gắng gượng chịu đựng cho đến lúc xong bữa.
Chồng tôi cắt trái cây, cả nhà ngồi trò chuyện trong phòng khách.
Tôi viện cớ vào nhà vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/di-chuc-dien-tu-cua-me/chuong-5.html.]
Mở vòi nước, để tiếng nước chảy ào ào làm nền che giấu.
Nôn đến mức ruột gan đổ tung, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tôi cố nhịn nước mắt, vì lát nữa mắt sẽ đỏ, rất dễ bị phát hiện.
Nhưng nước mắt sinh lý khó kìm lại.
Tôi bắt đầu hối hận vì đã hóa trị.
Lẽ ra cứ như trước, ít ra còn giữ được chút thể diện cơ bản,
không đến nỗi bệnh tật lộ liễu thế này.
Ra khỏi nhà vệ sinh, mẹ tôi quả nhiên nhận ra.
Bà nhìn chăm chú vào mắt tôi, nhìn mắt cá chân gầy gò lộ xương của tôi.
Viền mắt bà cũng đỏ lên.
Nhưng bà không vạch trần tôi ngay, chỉ quay người đi, không để em trai tôi thấy.
Em tôi vừa tốt nghiệp đại học,
làm lập trình viên mới vào nghề ở một công ty lớn.
Làm chưa lâu, nhưng tóc và râu thì chẳng khác gì mấy ông chú.
Mới 23 tuổi, mà phờ phạc như 32.
Không trách mẹ tôi lo lắng.
Ngay cả tôi cũng sợ nó tìm không được bạn gái.
Ngày mai nó còn phải đi làm, chơi với con gái tôi một lát rồi chuẩn bị về.
Chồng tôi và con bé tiễn nó ra cửa.
Ngay khi cửa vừa đóng lại, nước mắt mẹ tôi liền rơi.
Bà chỉ khóc, không nói gì.
Tôi hiểu thói quen đó, vì tôi rất giống bà.
Khi chúng tôi khóc, không thể phát ra tiếng.
Dù có nói, âm thanh cũng như bị bông chèn lại, mơ hồ, chẳng nghe rõ gì.
Chúng tôi cứ thế đứng đối diện nhau, rơi nước mắt.
Như đang soi gương vậy.
Tôi nhìn bà, dường như thấy chính mình khi về già.
Ý nghĩ cũng như vượt qua quãng thời gian lưng chừng, bình lặng giữa hiện tại và tương lai, bước đến tuổi sáu mươi của tôi.
Trải nghiệm của bà cũng sẽ là trải nghiệm của tôi.
Niềm vui của bà chính là niềm vui của tôi.
Còn nỗi buồn của bà, rồi cũng sẽ theo tôi mà đi hết.
Nếu như có thể như vậy thì tốt.
Ít nhất có thể thay thế một chút tấm lòng hiếu thảo mà tôi chưa kịp bày tỏ.
Nhưng, có thể thay thế sao?
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Chỉ cần thử tưởng tượng tâm trạng của bà, tôi đã đau đến không chịu nổi rồi.
Tôi ôm lấy bà, xót xa.
Đến lúc đó, tôi sẽ được giải thoát, còn những người sống thì biết làm sao?
Con gái tôi còn nhỏ dại, nó sẽ nhanh chóng quên đi.
Chồng tôi vẫn còn trẻ, chỉ cần bước vào một mối quan hệ mới, rồi cũng sẽ dần bước ra khỏi nỗi đau.
Còn mẹ tôi thì sao?
Bà nhìn tôi, như soi gương.
Làm sao bà có thể bình thản đối diện với việc một nửa sinh mệnh của mình bị cắt đứt như vậy?
Tôi thật bất hiếu,
khiến bà ở tuổi lẽ ra được an hưởng tuổi già, lại phải chịu nỗi đau như thế này.
“Tình Tình à, con rốt cuộc bị sao vậy? Con gầy đến thế rồi…”