Vốn không thích trang điểm, giờ ngày nào tôi cũng phải trang điểm.
Để che đi gương mặt ngày càng tiều tụy.
Chồng tôi vất vả chạy ngược chạy xuôi, tìm bệnh viện, tìm bác sĩ.
Anh còn tự mình lên mạng tra cứu đủ loại tài liệu.
Mỗi khi phát hiện điều gì mới, đều lập tức kể cho tôi nghe,
Không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể cứu tôi.
Tôi cũng phối hợp tỏ ra mình rất muốn điều trị,
Để cho anh chút hy vọng.
Cả hai chúng tôi đều cố gắng giấu chuyện này với người nhà.
Nhưng giấu sao được mãi, giấy sao gói nổi lửa.
Người phát hiện đầu tiên là mẹ chồng – bà luôn rất nhạy bén.
Bà và ba chồng đều là giáo viên đã nghỉ hưu, rảnh rỗi,
Lại sống trong cùng khu với chúng tôi nên thường xuyên qua nhà.
Mẹ chồng nấu món thịt cừu rất ngon,
Có thể làm ra những miếng thịt vừa mềm vừa tươi, không hề có mùi hôi.
Cả nhà chúng tôi đều mê món ấy.
Hôm đó, bà mang theo một ít sườn cừu tươi tới,
Nói là muốn làm thịt cừu hầm và lẩu thịt cừu cho chúng tôi ăn.
Ban đầu vẫn tươi cười vui vẻ, nhưng vừa vào đến nhà,
Nét mặt bà lập tức trở nên cứng lại.
Bà nhìn chằm chằm vào mặt tôi, lo lắng hỏi:
“Tình Tình, con nói thật với mẹ, có chuyện gì xảy ra phải không?”
“Dạ… mẹ sao vậy ạ?” – tôi cố gắng mỉm cười.
Bà nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi,
Mắt đỏ hoe:
"Sao tự nhiên dạo này con gầy đi nhiều thế...nới thật với mẹ đi con"
Tôi thật sự không biết nên nói thế nào.
Mẹ chồng tôi là người rất hiền hậu, từ lâu đã coi tôi như con gái ruột.
Nếu bà biết tôi mắc ung thư, chẳng còn sống được bao lâu,
Chắc chắn bà sẽ rất đau lòng.
“Mẹ, là con không tốt…” – tôi nghẹn ngào xin lỗi,
“Gần đây con áp lực hơi lớn, lại mất ngủ, khiến mẹ lo lắng rồi.”
Nghe tôi nói vậy, bà vừa xót xa vừa nhẹ lòng phần nào.
“Giờ người trẻ các con áp lực thật sự quá lớn, chuyện này sao trách con được?
Có gì thì đừng để trong lòng, phải chăm sóc bản thân thật tốt mới được.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Bà cũng cười theo, rồi quay sang trách chồng tôi:
“Cái thằng Ngô Vệ này sao lại thế? Vợ tâm trạng không tốt mà cũng không phát hiện ra?
Để nó về xem mẹ có nói cho một trận không!”
Nói xong, bà bắt đầu dọn dẹp nguyên liệu, chuẩn bị nấu cơm.
Nhìn bóng dáng bà bận rộn,
Trong lòng tôi càng thêm áy náy.
Tôi hỏi bà:
“Chuyện con ngừng cho con bé học lớp năng khiếu, lại quay video với nó…
Hai người có giận con không ạ?”
10
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/di-chuc-dien-tu-cua-me/chuong-3.html.]
Sau khi video nổi tiếng, có không ít họ hàng gọi điện đến.
Nói tôi chiều con quá, bây giờ việc học căng thẳng như thế,
Điều quan trọng nhất phải là thành tích.
Làm vậy là không biết lo xa, là không nghiêm túc dạy con.
“Cho dù không học thêm, thì cũng nên đọc vài cuốn sách tham khảo.
Nhà có người nấu cơm, sao lại bắt nó học mấy cái đó?
Hơn nữa, dân mạng nói khó nghe thế, con làm thế làm gì?”
Tôi vốn nghĩ, mẹ chồng cũng sẽ nhân cơ hội dạy tôi một bài.
Không ngờ bà lại nói:
“Con là mẹ ruột của con bé, không ai yêu thương nó, lo lắng cho tương lai của nó hơn con.
Tuy mẹ không nỡ, nhưng mẹ biết, con làm vậy chắc chắn là vì con bé.
Vậy nên mẹ không chỉ không trách con, mà còn rất ủng hộ con.”
Khi mẹ chồng nói, bà luôn giữ nụ cười trên môi.
Như gió xuân, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim đang bất an của tôi.
Con gái có một người bà nội như vậy, tôi nghĩ mình có thể yên tâm ra đi rồi.
Tối hôm đó, mẹ ruột gọi điện nói cuối tuần sẽ sang chơi.
Mà thứ Năm tuần này là ngày tôi hóa trị lần đầu tiên.
Thật ra tôi vốn không muốn hóa trị.
Vì tôi nghe các bệnh nhân khác nói, biến chứng sau hóa trị rất đáng sợ.
Hơn nữa ung thư là thứ bệnh, chữa đến cuối cùng, cũng là xem ông trời định gì.
Có người hóa trị xong ba ngày thì mất.
Có người lại sống thêm được năm năm.
Ai mà biết phải đánh cược bằng thứ gì?
Giàu, nổi tiếng, tài giỏi, xinh đẹp…
Đều vô dụng.
Trước virus,
Sự nhỏ bé và yếu đuối của con người là công bằng như nhau.
Tôi không muốn tốn thời gian và tiền bạc cho việc đó.
Nhưng tôi còn sợ chồng tôi nhận ra suy nghĩ thật sự của mình.
Anh vẫn mong tôi chữa khỏi.
Còn xin nghỉ từ mấy ngày trước,
Lấy lý do hai vợ chồng muốn đi đâu đó thư giãn.
Tôi vừa dỗ dành vừa gạt gẫm, gửi con gái sang chỗ bố mẹ chồng.
Còn mình thì cùng chồng vào viện.
Trước khi hóa trị, chúng tôi cũng đã tìm hiểu kỹ lưỡng.
Nhưng vẫn đánh giá thấp mức độ đau đớn của nó.
11
Trong ba ngày nằm viện, tôi không biết bao nhiêu lần muốn bỏ cuộc.
Chóng mặt, đau đầu, buồn nôn…
Cơ thể tôi gầy rộc thấy rõ.
Sắc mặt trắng bệch đến mức dọa người.
Đến ngày thứ ba, tóc bắt đầu rụng từng mảng.
Liên tiếp mọc cả chục vết loét trong miệng.
Ăn cơm đối với tôi giờ là cực hình.
Biểu cảm của chồng tôi cũng dần thay đổi – từ tràn đầy hy vọng chuyển sang đau khổ, day dứt.
Ba ngày không có một đêm ngủ trọn.
Chỉ chợp mắt được vài phút trên ghế tựa là lại giật mình tỉnh dậy, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tỉ mỉ cảm nhận xem tay tôi còn ấm hay không.