Chú Ba đảo mắt, đổi chủ đề.
“Vậy... Số sườn xám mà bà cụ để cho cháu ?”
Đến .
Đây mới là mục đích thực sự của chuyến hôm nay.
Trong lòng lạnh nhưng mặt lộ vẻ ngờ nghệch .
“Sườn xám ạ? Ở lầu thôi.”
“Dẫn chúng xem!”
Bốn gần như đồng thanh. Họ thể tin rằng bà nội để gì cho .
“Được thôi.”
Tôi dậy, dẫn đường với tư thái duyên dáng.
Tôi đẩy cửa phòng đồ ở tầng hai.
Một hàng sườn xám treo im lặng ở đó.
Dưới ánh đèn trần sáng rực, lụa và gấm tỏa ánh sáng dịu nhẹ, thêu thùa tinh xảo, cúc cài trang nhã.
Không còn ánh sáng lấp lánh như lúc thiếu sáng, chúng chỉ là những bộ quần áo bình thường, thậm chí thời.
Bốn đàn ông lao tới như những con sói.
Họ cầm lên một bộ, săm soi tỉ mỉ, thậm chí lật cả lớp lót bên trong, ngược sáng.
Chú Hai cầm chiếc sườn xám màu xanh mực mà ông từng thấy một , các ngón tay xoa xoa liên tục đó.
Không gì cả.
Không sợi chỉ vàng, kim cương, ngọc bích.
Không gì cả.
Vẻ mặt ông chuyển từ mong đợi, sang nghi ngờ thất vọng và cuối cùng biến thành vẻ mặt giận dữ vì trêu đùa.
“Không thể nào!”
Ông đột ngột đầu trừng mắt .
“Sao bà cụ thể chỉ để cho cháu những chiếc sườn xám bình thường ...”
Tôi ngắt lời ông , ánh mắt ngây thơ và thuần khiết.
“Chú Hai, tối hôm đó chú cũng ? Mấy thứ đều là đồ rách nát đáng tiền.”
“Cháu còn tưởng hôm nay các chú đến là chọn vài cái mang về làm kỷ niệm chứ.”
“Nếu các chú cũng mắt, thì thôi .”
Tôi họ rằng bên trong những chiếc sườn xám giấu kho báu.
bằng chứng ?
Họ tự tay sờ, tự tay , gì.
Nếu họ khăng khăng là , tại lúc đầu họ đuổi cùng với những “kho báu” khỏi nhà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/di-chuc-cua-ba/chuong-8.html.]
Chẳng tự tát mặt ?
Thừa nhận mắt mù, thừa nhận ngu ngốc ?
Đối với những sĩ diện như họ thì điều đó còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c.
Cuối cùng, chú Ba là đầu hàng .
Ông nặng nề đặt chiếc sườn xám trong tay xuống như thể vứt bỏ một củ khoai nóng.
“Hừ, vốn dĩ chỉ là vải rách, ai thèm chứ!”
Ông lưng bước .
Ba còn cũng chỉ tiu nghỉu theo.
Đi đến cửa, chú Hai Tôn Kiến Quân vẫn cam tâm, ông đầu , trừng mắt .
“Tôn Tiểu Nhã, cháu đừng đắc ý.”
“Tốt nhất cháu nên cầu nguyện, đừng để nắm sơ hở nào.”
Tôi ở chiếu nghỉ cầu thang tầng hai, xuống họ từ cao.
“Chú Hai, bà nội còn dạy cháu một câu nữa.”
“Bà : “Người tuyệt đối để mỡ heo che mắt.””
“Người tâm hồn nghèo khó, dù núi vàng biển bạc bày mặt thì họ cũng thấy.”
“Không tiễn.”
Tiếng “rầm” vang lên, đóng sập cánh cửa .
Cả thế giới bỗng trở nên thanh tịnh.
Tôi , trở phòng đồ, hàng sườn xám im lìm như thể thấy nụ hiền hậu của bà nội.
Tôi lấy điện thoại , gọi cho luật sư Trương Minh.
“Luật sư Trương, quỹ tín thác bên đó thể bắt đầu hoạt động .”
“Lấy danh nghĩa Tôn Tiểu Nhã thành lập một quỹ học bổng chuyên tài trợ cho những đứa trẻ mồ côi mất cha giống như cháu.”
Đầu dây bên , Luật sư Trương Minh im lặng một lúc, giọng mang theo một chút hài lòng.
“Vâng, cô Tôn. Bà cụ trời linh thiêng, nhất định sẽ tự hào về cô.”
Sau khi cúp điện thoại, ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính lớn, chiếu rọi lên thật ấm áp.
Tôi bước vườn, cầm chiếc kéo tỉa hoa.
Những bông hồng đang nở rộ, rực rỡ và kiều diễm.
Cuộc sống của cũng chỉ mới bắt đầu.
Một đời thật sự dài.
Tôi sẽ mang theo tình yêu và sự thông thái của bà nội mà sống thật , thật .
Vì bà và cũng vì chính bản .