Di Chúc Của Bà - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-06 15:48:48
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khuôn mặt đó lúc xanh lúc trắng.

 

Trong lòng lạnh.

 

Bà nội đúng: “Người nghèo đáng sợ, đáng sợ là tâm hồn nghèo khó. Người tâm hồn nghèo khó, dù lợi ích nhỏ như hạt mè cũng đủ khiến họ quỷ ám, phân biệt trái.”

 

Chú Hai chính là một tâm hồn nghèo khó điển hình.

 

Tôi quyết định đổ thêm dầu lửa.

 

Tôi c.ắ.n môi, dùng một giọng điệu như thể quyết liều.

 

“Chú Hai, nếu chú thật sự giữ một kỷ niệm thì cũng .”

 

“Số tiền bốn ngàn năm trăm thể để cháu tự trả hết ? Chú mười cái, chiếm một nửa. Vậy chi phí , chúng cũng chia đôi, chú trả hai ngàn hai trăm năm mươi tệ, thế nào?”

 

“Hai ngàn hai trăm năm mươi tệ?”

 

Ông như giẫm đuôi mèo, giọng đột nhiên vọt lên.

 

“Tôn Tiểu Nhã! Cháu cướp tiền !”

 

“Tôi bỏ hơn hai ngàn tệ chỉ để lấy mấy mảnh vải rách ? Cháu nghĩ ngu như cháu chắc?”

 

Tôi chờ chính câu .

 

Tôi cụp mắt xuống, hàng mi dài che cảm xúc, giọng mang theo vài phần ấm ức và nghẹn ngào.

 

“Thì trong lòng chú Hai, kỷ niệm của bà nội... Chỉ đáng giá chừng đó tiền thôi.”

 

“Cháu còn tưởng chú là thật lòng nỡ xa bà.”

 

“Vì chú cũng thấy những bộ quần áo đáng tiền, thì thôi ạ, kẻo chú vì mấy miếng vải rách tiêu tiền oan, thấy khó chịu trong lòng.”

 

Mỗi câu chữ của đều vẻ lo nghĩ cho ông .

 

cũng chính mỗi câu chữ đều như cái tát vang dội, giáng mạnh mặt ông .

 

Ông chặn họng, thể lời nào.

 

Cả khuôn mặt đỏ bừng như gan heo.

 

Ông nổi điên nhưng tìm lý do.

 

Nói những chiếc sườn xám đáng giá? Thì ông móc tiền túi .

 

Nói đáng giá? Thì ông lý do gì để đòi giữ nữa.

 

Trương Minh bên cạnh, khóe miệng khẽ nở một nụ như như .

 

Cuối cùng, Tôn Kiến Quân nghiến răng ken két, phun mấy chữ.

 

“Được, giỏi lắm!”

 

“Tôn Tiểu Nhã, cháu thật sự lớn , cánh cứng cáp đấy!”

 

Ông phất tay áo một cái thật mạnh bỏ .

 

Dây thần kinh căng thẳng của lúc mới thả lỏng.

 

Lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, dán chặt , ướt lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/di-chuc-cua-ba/chuong-6.html.]

 

“Cô Tôn.” Giọng Trương Minh kéo về thực tại: “Chúng nhanh thôi.”

 

Tôi gật đầu, giọng vẫn còn run.

 

“Vâng.”

 

Ba chúng nhanh chóng khiêng năm chiếc hộp nặng trịch xuống lầu, chất lên một chiếc xe tải thùng màu xám mấy nổi bật.

 

Tôi cuối cùng ngôi nhà cũ sống hơn mười năm.

 

Sau đó, chút lưu luyến mà đóng sập cánh cửa .

 

Chiếc xe chạy êm ru rời khỏi con hẻm quen thuộc.

 

Tôi cảnh đường phố lùi dần qua cửa sổ nhưng lòng hề nhẹ nhõm chút nào.

 

Chuyện tuyệt đối thể kết thúc dễ dàng như .

 

Trong lúc đang suy nghĩ, luật sư Trương Minh đột nhiên lên tiếng.

 

“Cô Tôn, lúc sinh thời, bà cụ còn dặn dò một chuyện nữa.”

 

Tôi sang.

 

“Bà nhờ nhắc nhở cô.”

 

“Đừng bao giờ đ.á.n.h giá thấp sự tham lam và vô liêm sỉ của mấy chú cô.”

 

“Họ giống như lũ ruồi ngửi thấy mùi tanh, hôm nay đuổi thì ngày mai sẽ đến.”

 

“Vì thể giữ   sườn xám  bên .”

 

Tim thắt .

 

Sau đó, Trương Minh lấy một túi đựng hồ sơ bằng giấy da bò niêm phong từ ngăn chứa đồ bên ghế phụ, đưa cho .

 

“Đây là chìa khóa biệt thự ngoại ô cùng một hợp đồng thuê công chứng.”

 

Tôi ngây .

 

“Hợp đồng thuê?”

 

. Bà cụ tên cô, thuê riêng một căn biệt thự ở ngoại ô từ nửa năm , thời hạn thuê là năm mươi năm.”

 

“Trong hợp đồng ghi rõ trong năm mươi năm , ngoài cô thì ai quyền sử dụng nó.”

 

Lời của Luật sư Trương Minh như một viên t.h.u.ố.c an thần nhưng cũng như một tiếng chuông cảnh tỉnh.

 

Tôi nắm chặt chùm chìa khóa lạnh lẽo.

 

Đầu óc trống rỗng.

 

Bà nội.

 

Rốt cuộc, bà dọn bao nhiêu đường cho cháu?

 

Tình yêu thương con cái của cha là vì tương lai lâu dài của chúng.

 

Bà nội nhưng cho sự lo xa vượt cả tình mẫu tử.

 

Loading...