Đều vì hạnh phúc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-23 11:59:37
Lượt xem: 142
Chồng tăng ca về lúc tối.
Trong mũ áo khoác lông vũ nhét một chiếc quần lót ren.
Anh , cũng .
Ngày hôm , vẫn mặc chiếc áo khoác lông vũ đó làm như thường lệ.
Chỉ một điểm khác biệt.
Tôi lén lút kéo viền ren của chiếc quần lót ngoài mũ một chút.
Chơi lớn như .
Thế nào cũng để mở mang tầm mắt.
—-
Từ Chu Dã tăng ca về, là một giờ sáng.
Khi bật công tắc đèn phòng khách, phát một tiếng tách giòn tan.
Tôi mơ mơ màng màng bước , vặn thấy cởi áo khoác lông vũ, tiện tay ném lên ghế sofa.
"Làm em tỉnh giấc ?"
Sáu giờ tối, Từ Chu Dã gọi điện báo cho là sẽ tăng ca, thể về muộn.
Tôi lắc đầu, đẩy phòng tắm rửa mặt.
nhạy bén ngửi thấy một mùi hương lạ, thuộc về Từ Chu Dã, xen lẫn một chút ngọt ngào.
Tôi nhíu mày, tựa bồn rửa mặt .
"Tối nay tăng ca một ?"
"Cũng hẳn, những khác về lúc mười hai giờ, tăng ca thêm một lúc nữa thôi."
"Sao ?"
Từ Chu Dã trả lời thẳng thắn, khiến khó sơ hở.
Tôi khan một tiếng, rời khỏi phòng tắm.
Đi đến cửa chính đặt đôi giày da của đang vứt lung tung, sang ghế sofa lấy chiếc áo khoác lông vũ của .
Kéo thẳng áo, mở mũ, chuẩn treo lên móc áo cạnh cửa.
Một chiếc quần lót ren lạc lõng nhét nhăn nhúm bên trong mũ.
Trái tim đột nhiên chùng xuống.
Gần như ngay lập tức, rụt tay .
Chiếc áo khoác lông vũ rơi xuống sàn.
Rõ ràng tiếng động lớn nào, nhưng giống như một quả b.o.m kích nổ, khiến đầu óc trống rỗng, tim đập điên cuồng.
"Vợ ơi, lát nữa lấy khăn tắm giúp nhé."
Từ Chu Dã thò đầu từ phòng tắm, gọi .
Tôi kinh ngạc đầu .
Há miệng, mãi một lúc lâu mới phát một tiếng: "Được, lát nữa."
Lúc Từ Chu Dã tắm.
Tôi cứ ngây cạnh ghế sofa.
Trái tim như một bàn tay vô hình siết chặt, đến khó thở.
Nước mắt cũng kiểm soát mà chực trào khỏi hốc mắt.
Có chút hiểu.
Không hiểu tại chuyện như thế xảy .
Đặc biệt là giữa và Từ Chu Dã.
Trải qua mùa chia tay khi nghiệp, chịu đựng yêu xa, mãi mới kết hôn đến giờ là năm năm.
Tôi liếc tờ báo cáo bệnh viện mà cố tình đặt bàn khi ngủ tối qua.
Lặng lẽ xé nát, vứt thùng rác.
Lại nhặt chiếc áo khoác lông vũ đất lên, đặt lên ghế sofa.
Tôi lấy chiếc quần lót .
Trước đó nó nhét như thế nào, bây giờ vẫn như thế.
Từ Chu Dã , cũng .
Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là, lén lút kéo viền ren của chiếc quần lót ngoài mũ một chút.
Chỉ kéo một chút xíu.
Không kỹ thì khó mà phát hiện , nhưng chỉ cần chú ý là thể nhận thấy.
Vậy nên sáng hôm .
Từ Chu Dã như thường lệ, tiện tay cầm chiếc áo khoác lông vũ lên, mặc .
Trước khi , còn quên chủ động với : "Tối nay nếu tăng ca, sẽ báo cho em."
Tôi gượng .
Nhìn bước thang máy, nhấn nút đóng cửa.
Cửa sổ hành lang thang máy mở toang.
Gió lạnh thổi , như những lưỡi d.a.o cứa mặt đau rát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/deu-vi-hanh-phuc/chuong-1.html.]
Từ Chu Dã hiếm khi tăng ca.
Rất sớm, xuất hiện tòa nhà công ty , đón tan làm.
Có lẽ đàn ông khi chột đều thế.
Khác hẳn với vẻ bận rộn thường ngày, miệng luôn : "Anh đặc biệt sắp xếp thời gian để thể ở bên em thật ."
Tôi đè nén sự buồn nôn đang dâng trào trong lòng, khóe môi nhếch lên .
Trên đường về.
Tôi thất thần ngoài cửa sổ.
Từ Chu Dã đột nhiên hỏi : "Hôm nay ai gì với em ?"
Tôi thu hồi tầm mắt, giả vờ hỏi : "Làm chuyện gì trái lương tâm , chột thế?"
Tôi ý định vạch mặt Từ Chu Dã.
chiếc xe giảm tốc độ rõ rệt.
Vẻ mặt điềm tĩnh của Từ Chu Dã xuất hiện một chút tự nhiên.
"Nói linh tinh!"
"Ai chột thì chột chứ chột !"
Người dối thì giọng sẽ cố ý to hơn.
Giống như Từ Chu Dã lúc .
Sáng nay đến công ty.
Đồng nghiệp kéo xem một bài đăng hài hước mạng.
[Trong mũ áo của đồng nghiệp nam nhét một chiếc quần lót ren.]
[Anh là của vợ .]
[Cả công ty đều tin.]
Đồng nghiệp bình luận:
"Người trẻ tuổi, chơi lớn thế."
Tôi cùng đồng nghiệp , sự trùng hợp ngẫu nhiên, chính bản .
"Mỗi giai đoạn một kiểu chơi khác , đừng đổ hết cho tuổi trẻ."
Cứ như mỗi đàn ông mắc , luôn một nhóm nhảy :
"Anh còn trẻ, chơi đủ, định là thôi."
"Đàn ông vốn dĩ trưởng thành muộn."
Có lẽ do tuổi tác.
Cảm xúc buồn bã chỉ kéo dài ba ngày.
Trừ ngày đầu tiên Từ Chu Dã đến đón .
Anh vẫn như thường lệ, gọi điện thoại báo là tăng ca.
Sau đó về nhà muộn, mang theo một mùi hương ngọt ngào.
Và cũng cần do dự nữa, do dự xem là đầu là kẻ tái phạm.
Tôi tìm một cái cớ.
"Mấy ngày nay em ngủ ngon."
"Anh về muộn thì cứ ngủ ở phòng ngủ phụ ."
Thật cũng hẳn là cớ.
Vừa mới mang thai.
Khó chịu đến phát buồn nôn.
Người già , đứa trẻ đến để báo ơn, đứa đến để báo oán.
Tôi đứa trẻ đến để báo ơn báo oán, chỉ là đến đúng lúc.
Tối hôm đó, tờ giấy khám thai cố ý đặt bàn xé nát vứt thùng rác.
Từ Chu Dã .
Và lẽ sẽ bao giờ .
Nghe , Từ Chu Dã chỉ sững sờ trong chốc lát, nghĩ nhiều mà gật đầu.
Anh tin tưởng , cũng giống như tin tưởng .
quên .
Chúng từng đạt thỏa thuận.
Dù trời sập cũng ngủ riêng giường, vì ngủ riêng giường là chia cắt thể xác, chia cắt tâm hồn.
nếu tâm hồn sớm chia cắt .
Thì gượng ép ngủ chung giường ích gì?
Và những chi tiết mà bao giờ để ý, hóa sớm cảnh báo .
Mỗi điện thoại ở nhà, vô thức tránh mặt .
Từ phòng ngủ trốn thư phòng, từ phòng khách trốn ban công.
Cố ý mà cố ý.
Có lý mà lý.
Tôi tự giễu cợt đặt hai tay lên cái bụng phẳng lì đến mức đang mang thai.